Chương 472: May Mắn Của Cô (7)
Bà Hứa ngồi xuống hỏi: “Vẫn là câu nói kia, con tại sao lại muốn cùng Liêu Nhã Triết ở bên nhau? Con không biết bên ngoài hiện tại đang nói nhiều lời khó nghe sao? Mất hết mặt mũi rồi, về sau mấy nhà giàu quyền thế ở Hồng Kông còn có ai muốn lấy con?”
Hứa Diệu Nhi phát hiện ba mẹ nhà mình chỉ biết chỉ trích cô, nói cô mất hết mặt mũi rồi , mà Liêu Kế Khánh là người ngoài lại thay cô làm sáng tỏ, ngay cả tin tức cô cùng Phùng Học Minh chia tay, cũng là do Liêu Kế Khánh đưa lên thì ba cô mới nói, cô hỏi: “Mẹ, mẹ đã nói rõ với phóng viên chưa? Sau này con và Phùng Học Minh chia tay, tính bắt đầu một mối quan hệ mới, cũng không có vấn đề gì.”
“Không có vấn đề gì? Cho dù giải thích, con là một cô gái, sắp cùng Phùng Học Minh kết hôn lại chia tay, không quá hai tháng, con lại cùng Liêu Nhã Triết ở bên nhau, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Bà Hứa mặt đầy phẫn nộ: "Nếu danh tiếng không tốt, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.”
“Con dựa vào chính mình kiếm sống không được sao? Chẳng lẽ con không nuôi được bản thân?”
Bà Hứa nhìn cô ta, hận rèn sắt không thành thép: “Sao con hồ đồ như vậy, rốt cuộc là ai cho con uống canh mê hồn? Là Phàn Kỳ sao? Con mở to đôi mắt ra, người ta cũng là dừng cương trước bờ vực, không có tiếp tục quay phim kiểu đó, sau khi lấy chồng, cũng chỉ biết cả ngày cho dân chúng xem cảnh bọn họ ân ái. Nhưng dù sao cô ta cũng là một cô gái hạnh phúc trong giới giải trí, còn diễn xuất, khiến người ta buồn nôn. Con thì hay rồi, không thích làm thiên kim tiểu thư, muốn đi theo sau cô ta, để cô ta điều khiển?”
Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình : “Mẹ, cuộc đời của con do chính con lựa chọn, con đã 27 rồi, không còn nhỏ nữa.”
“Mẹ là mẹ con, mẹ không dạy được con nữa sao?” Bà Hứa tức giận đến phát khóc: "Con là do mẹ mười tháng mang thai, sinh ra con, tất cả đều vì con… “
Thấy bà ta khóc như vậy, Hứa Diệu Nhi chỉ có thể ngồi xuống, kiềm chế bản thân: “Mẹ, con có thể sống tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”
“Diệu Nhi, ba con chắc chắn sẽ không cho con đi với tên ăn chơi đàn đúm nhà họ Chu kia nữa, nhưng tình hình hiện tại của con, các công tử có bản lĩnh cũng chướng mắt.”
Bà Hứa vươn tay nắm lấy tay con gái: "Bà Phùng hôm nay tới tìm mẹ, nói rằng Học Minh tự nhốt mình, không nghe khuyên bảo. Nói trong lòng anh ta vẫn còn nhớ con, còn nói anh ta nhất định sẽ thay đổi. Diệu Nhi, lãng tử quay đầu quý hơn vàng!
Trong thành Hương Giang từ trước đến nay đối với đàn ông thì khoan dung, nhưng lại rất hà khắc đối với phụ nữ, đàn ông dù có phóng túng đến đâu, chỉ cần có gia thế, thì đó cũng chỉ là mấy cái tin tức râu ria.
Con trước kia một lòng một dạ đối với Học Minh, hơn nữa con cũng đã trao thân cho anh ta, hai đứa tiếp tục ở bên nhau không tốt sao?”
Hứa Diệu Nhi trước kia đừng nói là Phùng Học Minh quay đầu lại, chỉ cần anh ta có thể đặt cô ta ở vị trí bà Phùng, cho cô ta đủ tôn trọng, cô ta cũng thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại cô ta thật sự nghe không vào những lời mà bà ta nói: “Mẹ, anh ta quay đầu lại đều không liên quan đến con. Con vĩnh viễn sẽ không cùng anh ta ở bên nhau.”
Bà Hứa thấy con gái dầu muối không ăn, cuối cùng nổi giận: “Con hồ đồ vậy, những lời tốt đẹp không nghe, một hai phải tự rước lấy nhục nhã mới được? Cho con bậc thang, con lại không cần, một hai phải…”
Bà Hứa ném cái gối lên người Hứa Diệu Nhi, cái gối đánh không đau, nhưng Hứa Diệu Nhi biết câu nói kế tiếp có bao nhiêu giày vò.
“Mẹ vì con trả giá nhiều như vậy, con như vậy, ba của con ở nhà suốt ngày mắng mẹ, mẹ đều phải chịu đựng…”
“Đủ rồi!” Hứa Diệu Nhi thét lên, cô ta biết chính mình không nên như vậy, nhưng mà cô ta không thể kiềm chế được, thật sự không thể kiềm chế được.
Chương 473: Liêu Nhã Triết Tới Cửa Chịu Đòn (1)
Bà Hứa bị con gái thét như vậy, cuối cùng ngừng tại, bà ta mặt đầy thất vọng mà nói: “Mẹ thật sự không dạy được con, cút đi! Cút đi!“
Nhìn bà ta mang theo vẻ mặt thất vọng biểu tình rời đi, Hứa Diệu Nhi ngồi ở trên sô pha cuộn cơ thể lại nức nở. Không biết cô ta đã khóc bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta cầm lấy điện thoại, bên kia điện thoại là Liêu Nhã Triết, anh ta nói: “Diệu Nhị, tôi mới mua một quyển tiểu thuyết rất hay, tôi nói cho cô biết, nó buồn cười lắm.”
Cô ta nói bằng giọng mũi: “Phải không? Liêu Nhã Triết, hôm nay tôi có hơi mệt, nếu không ngày mai lại nói?”
Bên kia âm thanh có chút thất vọng, anh ta nói: “Vậy cũng được! Cô nghỉ ngơi đi.”
Hứa Diệu Nhi cúp điện thoại, thấy rất kỳ lạ, anh chỉ nói hai câu ngớ ngẩn, trong lòng cô cảm thấy yên bình một chút.
Cô ta ôm chân ngẩn người trên ghế sô pha, ít nhất trong lòng không cảm thấy khó chịu nữa, cô ta thật sự hy vọng trời mau sáng để có thể đi làm.
Chuông cửa kêu “Leng keng”, Hứa Diệu Nhi nhíu mày, ai đến vào lúc này? Cô ta đi đến cửa nhìn qua mắt mèo thấy người đến là… Liêu Nhã Triết. Đã trễ thế này, anh ấy còn tới làm gì?
Hứa Diệu Nhi mở cửa.
Liêu Nhã Triết đứng ở trước cửa, anh cẩn thận nhìn cô, mắt cô ấy sưng đỏ, mũi sụt sịt, anh ta hỏi: “Diệu Nhi, cô sao thế?”
“Tôi không sao. Sao anh lại đến đấy?”
Liêu Nhã Triết giơ cái túi trong tay lên: “Hồi sáng cô nói là đau đầu, lúc nãy gọi điện thì tôi thấy hình như cô bị ngạt mũi, tôi nghĩ ngay có phải cô bị ốm rồi không? Sau đó tôi đi mua thuốc đến cho cô này.”
“Tôi không bị ốm.” Hứa Diệu Nhi nói. Mặc dù là hiểu nhầm, nhưng đó là tấm lòng của anh ấy. “Không ốm sao? Mắt cô?” sưng lên to bằng quả óc chó rồi đây này.
“Không phải, chỉ là…” Hứa Diệu Nhi có chút khó xử, chuyện trong nhà cũng khó mà nói với người khác.
Liêu Nhã Triết sực nhớ ra chuyện gì đó, lấy từ trong túi ra một cuốn tiểu thuyết cổ trang “Nương tử, đợi ta với”: “Vừa nãy tôi kể với cô rồi, tôi đã mua một cuốn tiểu thuyết, nhớ không? Truyện hài lắm. Tôi mang đến cho cô này, đọc nó tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Chưa cần xem tiểu thuyết, cô thấy anh ta cầm cuốn sách như dâng bảo vật, còn định mở ra đọc. Hứa Diệu Nhi thấy hàng xóm mở cửa đi ra ngoài, anh ta lại đang đứng đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, vậy thì mất mặt quá, cô lập tức kéo anh ta vào nhà: “Vào đi rồi nói.”
Lúc Hứa Diệu Nhi đóng cửa lại, Liêu Nhã Triết mới phát hiện họ đang cùng ở trong một căn phòng, anh cúi đầu giở sách đưa cô ấy đọc: “Cô đọc đoạn này xem.”
Hứa Diệu Nhi cúi đầu cầm lấy cuốn sách, nhưng không rõ đầu cuối ra làm sao, đọc cũng không hiểu gì, nhưng tên ngốc này đang mỉm cười đợi cô, cô cũng cười đáp lại: “Hay lắm.”
“Diệu Nhi, Phùng Học Minh vẫn đến quấy rầy cô à? Hay cô vẫn chưa buông được anh ta?” Liêu Nhã Triết hỏi.
Hứa Diệu Nhi đã hiểu tại sao Phùng Học Minh thích ở cùng Liêu Nhã Triết. Dù anh ta nói hơi nhiều, nhưng anh ấy thực sự coi cô như là một người bạn, cực kỳ quan tâm.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy thực sự không còn quan hệ gì.”
Hứa Diệu Nhi quyết định nói rõ với anh ta, tránh để anh ta suy nghĩ lung tung: "Mẹ tôi đến đây, khuyên tôi không được ở bên anh, bắt tôi đi tìm Phùng Học Minh. Còn nói ngày hôm đó Phùng Học Minh rất đau lòng, cho nên bác gái Phùng đã nói chuyện với mẹ tôi, bà cũng nghĩ tôi nên quay lại với anh ấy. Tôi đã cãi lại bà ấy…”
Có thể là về đêm, con người ta càng dễ mủi lòng, nhạy cảm, Hứa Diệu Nhi cũng vì vậy mà vừa nói vừa khóc.
Ban đầu thấy mắt cô ấy sưng mọng, bây giờ lại khóc không ngớt, anh biết phải làm sao bây giờ? Anh không hiểu bà Hứa nghĩ thế nào, sao lại bắt Diệu Nhi quay lại với Phùng Học Minh?