Chương 540: Ngoại Truyện - Thích Phát Sáng (3)
Đúng rồi! Cừu Kiếm là một trong số ít những đứa trẻ không ghét anh khi còn nhỏ.
Anh gật đầu: "Mẹ có sắp xếp tốt." Bà Phàn dẫn bọn họ vào gian phòng của mình: "Tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày sẽ có gian phòng như vậy, tôi thật sự chết cũng nhắm mắt rồi!"
"Ừ, bà đừng nói bậy, bà sẽ sống lâu trăm tuổi." Phàn Kỳ ôm bà Phàn.
"Ừ, đợi cháu sinh cho bà một đứa cháu ngoan ngoãn, bà sẽ chăm sóc con cho cháu!"
Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ và bà Phàn, cô đến rồi, bà nhất định sống lâu trăm tuổi.
Sau khi xem xét căn nhà, cả nhà dự định trở về Trần hoa viên, chuẩn bị làm cơm tối, vừa mới đi đến khu vực trên đường, Trương Nguyệt Cầm thấy con dâu tương lai đang đi tới, bà ấy gọi: "Anh Anh!"
Đây lần đầu tiên Phàn Kỳ gặp chị dâu của mình, khuôn mặt tròn trịa của chị dâu trắng trẻo sạch sẽ, cười rất dịu dàng. "Mẹ, bà, cô giáo Tiết!" Chị dâu có hơi ngại ngùng: "Kỳ Kỳ, A Khiêm!"
Phàn Kỳ biết anh trai và chị dâu đã ở cùng nhau, nhưng hai người chưa tổ chức hôn lễ, nên cô gọi: "Chị Anh Anh."
Trần Chí Khiêm đi theo nhìn Phàn Kỳ gọi theo: "Xin chào, chị Anh Anh."
"Được rồi.”
"Chị đi đâu vậy?"
"A Tuần nói với chị, anh ấy sẽ trực tiếp đến lớp cô Tiết sau giờ làm việc, chị nghĩ anh ấy đã tỉnh ngủ, chỉ là đến đó trước xem có gì hỗ trợ được hay không?" Chị dâu ngượng ngùng nói.
Phàn Kỳ câu lấy cô ấy nói: "Bọn em tình cờ đến đó cùng nhau, nào thử quần áo em mua cho chị xem."
"Em luôn như vậy, A Tuần nói bọn chị là anh trai và chị dâu, vốn nên đến chăm sóc em mới đúng, ngược lại lại để em tới chăm sóc bọn chị."
"Có gì đâu! Đều là anh em cả mà! Chị nên đến xem quần áo em mua cho chị đi."
Vừa về đến nhà, Trần Khâm Hiền bốc thuốc xong đã trở lại, ông ấy nói: "Kỳ Kỳ, có một người tên là Liêu Nhã Triết, bảo con gọi lại cho cậu ta."
Liêu Nhã Triết đang êm đẹp thì tìm cô làm gì? Phàn Kỳ gọi lại, Liêu Nhã Triết trả lời ngay lập tức: "Alo!"
"Anh tìm tôi làm gì? Mấy ngày này thị trường chứng khoán điều chỉnh là chuyện bình thường, cho dù có rớt giá cũng đừng làm ầm ĩ, dù sao nếu cảm thấy vận hành không dễ thì ít nên bớt làm một chút..."
Liêu Nhã Triết ngắt lời cô: "Phàn Kỳ, cô mua bao dạ quang ở đâu vậy?"
Phàn Kỳ nghe xong suýt chút nữa ném điện thoại đi, cố trấn định bản thân: "Anh đang nói gì vậy?"
Liêu Nhã Triết đọc từng câu từng chữ: "Tình yêu thật toả sáng, Phàn Kỳ hút hết mánh khóe mới của Trần Chí Khiêm."
Anh ta miêu tả sơ lược một đoạn nội dung tin tức: "Tôi nói cho cô biết, khắp Hồng Kông đang hỏi mua bao cao su rơi ở sân bay ở đâu?”
Trong đầu Phàn Kỳ hiện lên mấy chữ "Phàn Kỳ, Trần Chí Khiêm" đậm và đen... Phàn Kỳ cố bình tĩnh tại, bản thân cô đã từng chứng kiến hàng ngàn cổ phiếu giảm giá, chứng kiến hàng ngàn cổ phiếu tăng giá, càng chứng kiến nhiều cổ phiếu tăng rồi tại giảm.
Tên đần độn này không nói ra, chờ mười ngày sau bản thân cô chẳng biết gì, có quay về cũng không lúng túng thì anh lại muốn nói với cô? Phàn Kỳ mắng: "Ngu ngốc, có tí tiền điện thoại này mua cả đống cũng được, tự tìm đi!"
Trần Chí Khiêm thấy sắc mặt cô không bình thường mới sát lại gần hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phàn Kỳ cúp điện thoại, quay đầu nhìn thủ phạm với ánh mắt giết người.
Bên cạnh còn có người lớn, còn có chị dâu tương lai, sao cô có thể nói được? Phàn Kỳ cố nhịn cục tức nói: "Không có gì."
Cô lập tức điều chỉnh lại nụ cười đi về phía trước, chân đạp mạnh lên mũi chân Trần Chí Khiêm, gương mặt anh co rúm lại nhưng chẳng dám nói nửa câu.
Tiết Hiểu Tĩnh nhìn thấy thì bước tới hỏi: "Niếp Niếp, có chuyện gì thế?" Làm sao đây? Tuy mọi người trong nhà không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng lại nhìn được vẻ mặt, vẻ mặt vừa rồi của cô có ổn chút nào đâu chứ?