[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 522 - Chương 545: Ngoại Truyện - Vui Vẻ (2)

Chương 545: Ngoại Truyện - Vui Vẻ (2)
Nghe vậy, lòng Phàn Kỳ rất khó chịu, Trân Chí Khiêm ôm cô vào lòng: "Thật ra anh cả rất giỏi, kiếp này có chúng ta ở đây, trên phương diện tài chính sẽ không có vấn đề, lại biết trước tiên cơ, còn có quan hệ với Hồng Hi và Viễn Xa nữa. Bọn họ có liên hệ vô cùng chặt chẽ với ngành đóng tàu trong Đại Lục, anh có thể tìm cơ hội cho anh ấy, lần trước A Viễn cũng đang giúp một công ty bình áp lực của Mỹ tìm kiếm đối tác trong này."

"Chẳng phải A Viễn làm đầu tư sao? Sao còn làm những chuyện này nữa?"

"Chị Trang và A Viễn đều đang nghĩ cách tìm kiếm cơ hội cho các doanh nghiệp Đại Lục, không kiếm tiền từ đó, chỉ là giúp đỡ thôi."

"Thế thì tốt, cũng để anh cả yên tâm hơn, chắc anh ấy không thiếu chỗ tiền này đâu."

Phàn Kỳ nói xong liền vươn tay tắt đèn bàn đi rồi ôm Christy chuẩn bị ngủ. Trần Chí Khiêm vẫn ôm cô như hằng ngày: "Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Hai người chúc ngủ ngon xong thì nhắm mắt ngủ, biết hôm nay ăn tối quá lâu nên giờ này nên đi ngủ rồi, nhưng ngủ ở chỗ lạ Phàn Kỳ không thể ngủ ngay được, đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Cô thử đếm cừu nhưng đếm đến tận năm trăm rồi vẫn tỉnh như sáo, vừa xoay người thì bị Trần Chí Khiêm đè lại: "Em vẫn thức à?"

"Em lạ giường, không ngủ được!"

"Chắc chưa buồn ngủ lắm thôi, lúc ở Nhật Bản anh vừa nằm lên giường cái đã ngủ luôn rồi." Trần Chí Khiêm miêu tả chính xác tình trạng của cô: "Hay anh giúp em tiêu hao thể lực nhá?"

Đã là vợ chồng già, Trần Chí Khiêm nhanh chóng mò được cô, chỉ lát sau đã tiến vào trạng thái. Trần Chí Khiêm leo xuống giường tìm mở hộp ra, đang định dùng thì bị Phàn Kỳ giật lấy: "Đây là loại dạ quang, phải để dưới ánh đèn ba mươi giây."

"Em cứ xem nó như loại bình thường là được." Trần Chí Khiêm muốn giật lại từ trong tay cô.

Phàn Kỳ tò mò bật đèn bàn lên rồi đặt nó dưới ánh đèn, nói: "Không, em muốn biết hiểu quả thế nào."

"Phàn Kỳ, thật ra hôm em lấy được đã rục rà rục rịch rồi đúng không? Bỏ nó vào tủ quần áo chỉ vì sợ không khống chế được hả?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Có cần nói toạc ra không? Phàn Kỳ lấy nó ra khỏi đèn bàn rồi đưa cho anh: "Được rồi, thử xem đi." Trần Chí Khiêm cầm lấy, Phàn Kỳ tắt đèn huỳnh quang và đèn bàn đi.

Trần Chí Khiêm đã sớm đắp chăn lên, đang định hành động thì Phàn Kỳ chui vào chăn, cô ngạc nhiên thốt lên: "Trần Chí Khiêm, là ánh sáng xanh này!"

Nghe cô nói thế, Trần Chí Khiêm hoàn toàn mất hứng thú, anh vén chăn lên bước xuống giường, nhìn cái ánh sáng xanh kia, thầm nghĩ tên nào nghĩ ra cái này thế? Chồng chạy mất rồi? Anh dày vò cô một trận rồi chạy mất à?

Chờ anh quay lại, Phàn Kỳ dán sát vào người anh hỏi: 'Làm gì đây?"

Trần Chí Khiêm ôm cô: "Ngủ."

Người này đang làm cô nửa vời rồi bỏ đi, giờ cô có thể ngủ được sao? Phát sáng thì phát sáng rồi, đáng tiếc còn chưa làm được bước hút khô. Phàn Kỳ lại xuống giường cầm một cái khác quay lại: "Không chiếu đèn nữa, dùng cách phổ thông đi."

Cuối cùng cũng coi như được thỏa mãn mong muốn, chẳng qua phát sáng là phát sáng còn hút khô là hút khô, nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Sáng hôm sau, Phàn Kỳ tỉnh lại trong vòng tay chồng, cô mặc mặc quần áo, đánh răng rồi ra mở cửa ban công, chỉm sẻ đang ríu rít nhảy nhót trên lan can, không khí lạnh lẽo của mùa đông cùng mùi hoa mai vàng thấm vào ruột gan.

Trần Chí Khiêm cũng đi ra theo, hỏi cô: "Tự nhiên đứng đờ ra đó làm gì?"

"Ở nhà vẫn là tốt nhất."Đêm qua ở cùng mọi người, kề vai sát cánh với anh cả Phàn, Tuần Trần Chí Khiêm chỉ muốn về nhà.

Phàn Kỳ đi vào nhổ kem đánh răng ra: "Trần Chí Khiêm, em có ý này, ba mẹ năm nay bốn sáu, bốn bảy tuổi vẫn còn trẻ chán, chúng ta dùng hai mươi năm để phát triển ở Hồng Kông thì họ cũng mới hơn sáu mươi, vẫn còn trẻ.”

 

Bình Luận (0)
Comment