Chương 547: Ngoại Truyện - Đến Nhà Bà Ngoại (1)
Trần Chí Khiêm đạp xe đến một cửa hàng tít trong ngõ nhỏ mua nến, hương và tiền vàng. Về đến nhà, anh cầm cái kéo cùng Phàn Kỳ ra bờ ao cắt mấy cành hoa mai và mai vàng, lại ra nhà trước cắt mấy cành mâu đơn rồi cầm hai cái bình thủy tinh đã rót nước ra căm hoa vào.
Đến gần trưa, Trần Khâm Hiền mới mượn xe về, cả nhà và bác tài xế cùng đến tiệm cơm ở phố Thanh ăn cơm.
Sau những năm đó, Chính Phủ đã ghi nhận công lao của cha con nhà họ Trần trong kháng chiến, có ý muốn đưa tro cốt của họ về nghĩa trang liệt sĩ. Nhưng Trần Khâm Hiền từ chối, ông ấy tin rằng mẹ và bà nội vẫn muốn ở cùng ông nội và ba hơn.
Đừng nhìn con đường chỉ có hơn ba mươi km, ở thời đại không có đường cao tốc và cao tốc trên cao này cũng phải đi mất nửa tiếng.
Trần Khâm Hiền dẫn đôi vợ chồng trẻ đến trước mộ ba mẹ ông ấy, sau đó đưa cho con trai cái khăn lau, hai ba con bắt đầu lau dọn bia mộ.
Phàn Kỳ sắp hoa quả và bánh trái trước mộ rồi đặt trước mỗi bia một bình hoa đã cắm từ nhà. Trần Khâm Hiền châm hương và nến rồi đứng ngay ngắn trước bia mộ khắc tên Trần Uyển Âm: "Mẹ, bà nội, ông nội, A Khiêm và Kỳ Kỳ quay về thăm mọi người, hai đứa đã thu hồi tại phồn viên ở Hồng Kông rồi, nhưng phồn viên đã bị hủy."
Phàn Kỳ mở túi đặt từng tấm tiền vàng vào trong bồn thiêu: "Hai cụ nội, ông nội và bà nội đều là nhà tư bản vô cùng giỏi giang, có lẽ không thiếu chút tiền vàng này, nhưng là đồ con cháu hiếu kính chắc mọi người sẽ rất vui."
Nghe vợ lẩm bẩm, Trần Chí Khiêm cũng lấy vài bức ảnh trong túi ra: "Bà nội, phồn viên được Kỳ Kỳ quang minh chính đại mua lại sau khi kiếm được tiền, chúng cháu đã hủy nó đi rồi, đây là ảnh của nó, người xem đi."
Bức ảnh bén lửa nhanh chóng cháy thành tro trong bồn thiêu, một cơn gió bất chợt thổi qua cuốn một góc nhỏ cuối cùng còn chưa cháy hết bay lên không trung, nhẹ nhàng sượt qua gò má Trần Chí Khiêm như một con bướm đang bay lượn rồi chậm rãi miến mất không còn tăm hơi."Bà nội hôn anh đấy!" Phàn Kỳ nói.
Trần Chí Khiêm nhìn theo hướng mảnh giấy nhỏ bay đi, khẽ đáp: "Ừ."Tảo mộ xong, trời không còn sớm nữa, vì đang là kỳ nghỉ đông nên Trần Khâm Hiền chỉ phải quản lý công trình thiết kế bên ngoài, còn việc trong trường rất ít.
Học sinh thì được nghỉ nhưng những bác sĩ như Tiết Hiểu Tĩnh vẫn bận tối mắt tối mũi, hôm nay có ca phẫu thuật, nếu thuận lợi thì sáu rưỡi tối là được về nhà, nếu không có khi phải đến bảy, tám giờ.
Hai vợ chồng trẻ vừa lên lầu đã nghe thấy tiếng cầu thang gỗ, lát sau thì có tiếng gõ cửa, Trần Chí Khiêm nói: "Anh cả ạ, vào đi."Phàn Tuần thò đầu vào, lén lút vẫy vẫy tay, Trần Chỉ Khiêm chỉ vào mình, Phần Tuần lại nói: "Cậu đi ra đây!"
Trần Chí Khiêm đi ra ngoài, hỏi: "Nghĩ xong rồi?"Phàn Tuần lập tức ôm vai anh: "Cái kia dùng tốt thật đấy, cho anh thêm mấy cái mang về đi."
"Cái gì?" Trần Chí Khiêm còn chưa phản ứng lại.Phàn Tuần dí dí đầu anh: "Còn giả vờ? Cái hôm qua Kỳ Kỳ cho Anh Anh ý."
Anh ấy không nhắc còn không sao, vừa nhắc đến Trần Chí Khiêm đã nghĩ ngay đến hình ảnh xanh lét hôm qua, anh đẩy mạnh anh trai mình ra: "Bị mẹ lấy hết rồi, chính em còn không có đây."
"Quay lại mua cho anh, hiểu chưa?" Phàn Tuần ra vẻ anh cả nằng nặc đòi em rể mua cái đó cho mình.
"Biết rồi." Trần Chí Khiêm kéo anh ấy ra ban công: "Anh nghĩ thế nào rồi?"
Phàn Tuần dựa vào lan can, nói: "Hôm qua anh đã hỏi thầy anh rồi, ông nói nếu anh đi thì ông ấy cũng đi, chúng ta cùng nhau làm."
Nghe anh ấy nói vậy, Trần Chí Khiêm rất hài lòng: "Được, vấn đề tài chính anh không phải lo, bọn em sẽ giải quyết cho anh."
"Cậu cứ đến nhà bà ngoại trước đi, bao giờ quay về thì nói tiếp." Phàn Tuần lại chuyển chủ đề về cái lúc nãy: "Cậu mua xong rồi đưa cho anh kiểu gì, gửi bưu điện..."