[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 536 - Chương 559: Ngoại Truyện - Lưu Tương Niên Chết (1)

Chương 559: Ngoại Truyện - Lưu Tương Niên Chết (1)
Đáng tiếc, cuộc điện thoại đòi mạng không thể để cho anh ta sống yên ổn được một lúc, anh ta nghe điện thoại: "Alo"

Là bệnh viện phục hồi chức năng gọi điện thoại tới, nói rằng ông ngoại anh ta đang làm ầm ï kịch tiệt, thậm chí sau khi cho ông ta uống thuốc an thần thì ông ta cũng không yên ổn lại. Lại làm sao nữa? Phùng Học Minh chỉ có thể kéo cửa ra đi xuống lầu, lái xe đến bệnh viện phục hồi chức năng.

Đêm đã khuya rồi, giày da của anh ta đi trên hành lang phát ra tiếng vang, nhưng tiếng "Hu Hu" phát ra từ căn phòng còn lớn hơn tiếng giày da của anh ta.

Phùng Học Minh đẩy cửa ra, nhìn thấy Lưu Tương Niên đang đấm vào giường: "Ông vừa xuất viện trong tình trạng ổn định, nhưng tế bào ung thư đã di căn, hơn nữa còn trúng gió, ông muốn ngày mai sẽ đi luôn sao?"

Lưu Tương Niên nghe thấy lời Phùng học nói thì ông ta càng tức giận, đối với ông ta, ngày mai đi hay hai tháng sau đi cũng không có gì khác biệt, ông ta cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi với Trần Uyển Âm, xin lỗi con trai, cháu trai, do mình chưa từng nuôi nấng cậu ta nên cũng không thể yêu cầu cậu ta làm gì?

Học Minh thì không giống, mình nuôi nó nhiều năm như vậy, đặt tâm huyết ở trên người nó. Tại sao làm Thiên Hòa sụp đổ cũng là nó? Vì sao ngay cả yêu cầu cuối cùng của mình, nó đã đáp ứng nhưng vẫn còn muốn gạt ông ta?

Lưu Tương Niên khóc lóc hu hu, nước mắt rơi liên tục, ông ta có hàng ngàn lời hàng ngàn từ muốn nói, muốn chất vấn anh ta, nhưng bản thân lại không nói nên lời.

Phùng Học Minh nghe người chăm sóc nói: "Ông nhìn thấy tin tức ngài và tiểu thư Mạc đi bệnh viện thì bắt đầu nổi nóng."

Mạc Thiển Thiển cũng coi như là một ngôi sao màn ảnh có chút danh tiếng, nên có chó săn đuổi theo, vào lúc này, Phùng Học Minh chỉ cần nói với ông ngoại rằng lời chó săn nói mà có thể tin sao? Phàm là nữ minh tinh, nếu đến bệnh viện không phải đi nạo thai thì chính là mang thai. Dù cho ông ngoại không muốn tin thì ông ta cũng sẽ tin, anh ta sẽ được yên.

Nhưng mà sau khi tham gia đám cưới của Hứa Diệu Nhi thì Phùng Học Minh không muốn, anh ta nghẹn ngào, anh ta nói với người chăm sóc: "Cô đi ra ngoài đi."

Lúc người chăm sóc đi ra ngoài cũng thuận tiện đóng cửa lại, Phùng Học Minh ngồi bên cạnh Lưu Tương Niên: "Ông ngoại, bây giờ ông đã hết cách rồi, nhưng mà trong lòng ông hận cháu phá huỷ Thiên Hòa, ông càng hận cháu vì không chịu đồng ý yêu cầu cuối cùng của ông dù ông đã không còn nhiều thời gian nữa đúng không?"

Lưu Tương Niên không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn anh ta."Có thể ở ngoài công chúng, thứ cháu giao ra chính là chứng cứ phạm tội của Thiên Hà, đối với ngài chính là tội ác thực sự, ngài để cháu bước vào Thiên Hòa, cháu chưa từng phạm sai lầm, nhưng ông vẫn muốn cháu vào. Rốt cuộc là ai xin lỗi ai? Ông nuôi cháu mấy năm như vậy là có mục đích, nhưng mà cháu nghĩ tới phụng dưỡng, lo ma chay cho người lúc già, thực sự là tấm lòng chân thành, không hề có mục đích khác. Nếu như không phải ngài xem tin tức, nhìn thấy Phồn Viên bị phá hủy, nhất định phải đi xem thì ngài sẽ không biết gì hết."

Không biết thì đại biểu là anh ta chưa từng làm? Lưu Tương Niên trừng mắt nhìn anh ta."Ngài sống đến tuổi này rồi, không biết cái gì gọi là hiểu nhưng giả bộ hồ đồ sao? Không biết có một số việc không cần thiết tính toán rõ ràng như vậy sao? Cháu đồng ý với ngài là cháu sẽ kết hôn, là vì kết thúc tâm nguyện của ngài, để ngài có thể nhắm mắt. Nhưng cũng không đại biểu rằng cháu sẽ vì ngài, miễn cưỡng bản thân sinh con dưỡng cái."

Phùng Học Minh nói, đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt.Anh ta đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài: "Cháu được mẹ nuôi lớn, nhưng mà cháu cũng không yêu mẹ cháu nhiều lắm, có lúc thậm chí cháu còn hận bà ấy, hận bà ấy vì sao lại sinh cháu ra?”

 

Bình Luận (0)
Comment