[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 71 - Chương 71: Dây Chuyền Cổ (1)

Chương 71: Dây Chuyền Cổ (1)
Tổng kết bài viết, bà Phùng một lời hai ý, vừa ổn định hôn ước của hai nhà, lại đè ép được con dâu tương lai, về phần cô gái kia thì chắc chắn sẽ không bước được vào cửa nhà giàu. Hơn ba giờ, Islay Electronics đi thắng chạm đỉnh của năm ngoái, Liêu Nhã Triết giúp Phàn Kỳ bán cổ phiếu.

 

 


Đối với cô mà nói thì độ chắc chắn của cổ phiếu này tương đối cao, báo cáo cuối ngày xong thì cô và Liêu Nhã Triết cùng nhau xem xét các hoạt động của ngày hôm nay, thị trường hôm nay không tốt, hai loại phiếu của Liêu Nhã Triết bị lỗ ít, một loại kiếm lời 7 điểm, tổng thể là vẫn được lời.


Trong đó có một loại phiếu, cô cho rằng có vấn đề, biết rõ là thị trường không tốt nhưng cô vẫn muốn chống lại với xu hướng một chút.


“Phàn Kỳ, như vậy đã rất khá. Ba đã nói với tôi, chúng ta làm việc với cổ phiếu, nếu muốn kiếm lời thì sẽ kiếm được lời lớn, vào thời điểm bị thua thiệt thì sẽ bị thua lỗ một ít. ”


Tâm tình của Liêu Nhã Triết cũng rất tốt. “Xem Phàn Kỳ đi, rõ ràng là chỉ trong vòng vài ngày mà đã kiếm lời được bốn lần, cô ấy vẫn còn đang phân tích vấn đề vận hành, còn con thì sao! Lấy một câu nói của ba ra rồi coi như hôm nay kết thúc phải không?” Liêu Kế Khánh đả kích con trai. Liêu Nhã Triết nhìn về phía ba mình: “Ba à, kể từ khi Phàn Kỳ tới, ba đã không còn coi trọng con. ”


Liêu Kế Khánh lờ anh ta, quay đầu nói với Phàn Kỳ: “Phàn Kỳ, tối mai có bữa tiệc rượu từ thiện, cháu cũng đến đi, chú sẽ giới thiệu cho cháu một vài người bạn già. ”


Cô đến mấy loại tiệc rượu đó làm gì?Đời trước Phàn Kỳ ngại phiền, nếu cô muốn làm từ thiện thì cũng chỉ nặc danh quyên tiền cho một số cơ quan và bệnh viện. Cô cười: “Ông Liêu, cháu không đi có được không?”

“Cùng đi đi! Buổi dạ tiệc từ thiện này là do Lưu Tương Niên đề nghị tổ chức, năm nay bà Hứa là chủ tịch hội tổ chức, bà Phùng nhất định sẽ sắp xếp chỗ ngồi. Cô có thể nói rõ ràng với bà Phùng là con trai của bà ta đang dây dưa với cô. ” Liêu Nhã Triết nói.


Phàn Kỳ gật đầu: “Cũng đúng. ”

“Xế chiều ngày mai vào lúc ba giờ, chú sẽ để vợ chú đến dẫn cháu đi chọn lễ phục, làm tóc được không?” Liêu Kế Khánh nói với Phàn Kỳ.

“Vâng. ” Liêu Kế Khánh đi ra khỏi phòng làm việc, Phàn Kỳ cầm túi về nhà, đi dọc đường còn suy nghĩ xem nên ăn gì. Không sử dụng những gia vị kia khiến cô khó chịu khắp người. Phải mua một chút thịt, làm thịt cay thái hạt lựu, không thể mua được mì thượng hạng của Thượng Hải, nhưng mì tre thì sao?


Chỉ cần có hương vị kia là tốt rồi. Sau khi xuống tàu, Phàn Kỳ lập tức đến chợ mua đồ ăn, đi vào đầu kia trên đường phố, thịt được bán ở ngoài rìa. Thật trùng hợp, vậy mà Trần Chí Khiêm lại đứng trước quầy thịt, nhìn về phía cô hỏi: “Tan việc rồi sao?”


“Ừm. ”


Cô đi qua: "Hôm nay anh về thật sớm. ”

“Hôm nay có ít việc cho nên về sớm một chút. ”Bà chủ bán thịt đưa cho họ cái túi, Phàn Kỳ đưa tay muốn nhận, bị Trần Chí Khiêm nhận trước, bảo cô: “Tôi sẽ mua đồ ăn, em đi về trước đi. ”Nguyên chủ ăn uống đơn giản, bình thường cũng là Trần Chí Khiêm mua thức ăn, sao có thể để người khác quyết định bàn ăn của cô?


Cô nói: “Cùng đi dạo nhé. ”

“Đi thôi! Tôi mua thịt, còn phải mua các nguyên liệu khác về làm tương ớt. ”Hả? Thế mà anh và cô lại không mưu mà hợp, anh muốn làm tương ớt, cô cũng chỉ đơn giản muốn làm thịt cay hạt lựu, tương ớt ngon hơn. Phàn Kỳ đi theo anh mua đậu phộng, khoai tây.


Vào mùa này ở Thượng Hải không có măng, chỉ có thể ăn măng tây, vậy mà ở đây lại có măng sao?Trần Chí Khiêm thấy cô có chút kinh ngạc, nói: “Đây là măng xanh, rất non, còn có chút ngọt, là măng đặc sản của miền Nam Phúc Kiến và Quảng Đông-Quảng Tây. ”

“Như vậy thì cũng có thể hầm được đúng không?”

“Có thể. Đợi lát nữa mua một miếng dăm bông. Trùng hợp là hôm nay cắt một miếng sườn, phía trên có xương sườn non, vốn định nấu canh. ”


Trần Chí Khiêm chọn một cây măng ở quầy đồ ăn.


“Trong tương ớt còn phải cho đậu phụ khô, tiện thể mua chút bách diệp mỏng, cho bách diệp vào trong canh. ”


Phàn Kỳ không thể chờ đợi, nhưng khi cô đến quầy hàng thì phát hiện ở đây không bán bách diệp, chỉ có da đậu béo.


Trần Chí Khiêm mua hai miếng đậu rán, hai miếng da đậu béo, thấy cô không hăng hái lắm, nói: “Cho da đậu béo vào thì cũng như vậy thôi. ”


“Không giống nhau. ” Phàn Kỳ tranh luận cùng anh, ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt anh bất đắc dĩ, lập tức đổi từ nói: "Thật ra cũng gần giống nhau, tôi có thể chấp nhận được. ”

Bình Luận (0)
Comment