Chương 96: Tới Nhà Tìm Cháu Trai (1)
Cô nghe thấy tiếng vang máy sấy khô, kéo rèm ra, quần áo của mình và quần áo của anh đều đang được sấy khôi! Nhìn lên móc áo đang treo nội y?
Cô chắc chắn trăm phần trăm, căn bản là mình còn chưa lấy quần áo từ trong máy giặt ra.
Phàn Kỳ kéo cửa ra, thấy Trần Chí Khiêm đang bận việc, hỏi: “Anh giúp tôi phơi quần áo sao?”
Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn cô: “Ừm, em ngủ mất. Tôi thuận tay phơi giúp em!”
“Tôi ngủ như thế nào vậy?”
Bộ dáng Trần Chí Khiêm ngơ ngác: “Cái gì mà ngủ như thế nào? Em để lộ ra cái bụng, nằm ngửa ngủ. Tôi đẩy em mà em không có phản ứng gì cả. ”
“Tôi nhớ rõ ràng là tôi đang đọc sách mà?”
Trần Chí Khiêm cười một tiếng: “Chỗ đó có sách sao? Em đọc sách ở trong mở hả?”
Không có sách? Vậy là tốt rồi!Phàn Kỳ cười hì hì vào nhà tắm bóp kem đánh răng, cái gì mà lộ bụng?Phàn Kỳ đột nhiên phản ứng lại. Lộ bụng, không nhớ rõ có mặc áo lót không, đạp người xuống giường?
Lại nhìn trong gương, đầu tóc mình đang rối bời. Không được, không được!Cô thật sự chỉ thích hợp sống một mình, nên ly hôn sớm chút, nên dọn ra ngoài ở sớm chút. Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trần Chí Khiêm gọi: “Phàn Kỳ, đi mở cửa. ”
Phàn Kỳ đánh răng, đi ra ngoài mở cửa, vừa mở cửa, thấy Lưu Tương Niên mang theo hai vệ sĩ, trong miệng có nhiều bọt kem đánh răng bạc hà, cay miệng. Cô vội vàng chạy vào nhà tắm súc miệng, thò đầu ra: “Trần Chí Khiêm, ông cụ Lưu đến. ”
“Tôi thấy rồi. ” Trần Chí Khiêm bưng đĩa bước vào trong phòng đứng đối diện với Lưu Tương Niên, anh đi qua đặt bánh trứng lên bàn. Lưu Tương Niên đánh giá bốn phía, cũng đánh giá người tuổi trẻ trước mắt, trong một căn phòng nhỏ như thế, dù trên người vẫn đang đeo một chiếc tạp dề rất buồn cười nhưng cũng không thể che giấu ánh sáng của anh.
Những năm này Lưu Tương Niên đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi trong nước, có lẽ là hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau, dù điều kiện cuộc sống có tốt đến đâu thì trên người mấy người họ đều mang vẻ quê mùa chưa từng va chạm xã hội, mà trên người anh hoàn toàn không có loại cảm giác này, thậm chí còn có vẻ thong dong mà người độ tuổi này không có được. Trần Chí Khiêm không phản ứng lại ông cụ, lấy hai bát cháo hoa, một cái đĩa nhỏ đựng một miếng đậu hoa hồng được cắt thành hai nửa, anh lên tiếng: “Phàn Kỳ, có thể ra ăn sáng rồi. ”
“Tôi sắp xong rồi. ”Lưu Tương Niên vẫn luôn chờ đợi Trần Chí Khiêm mở miệng trước, đứa bé này còn có khả năng duy trì bình thản tốt hơn so với những gì ông cụ nghĩ, đây là dự định bỏ qua ông cụ để ăn sáng.
“Chí khiêm. ” Lưu Tương Niên gọi anh.
“Ông cụ Lưu. ” Trần Chí Khiêm đáp lại ông cụ.
“Ông nghĩ hẳn là cháu đã biết ý định của ông. ” Ánh mắt đầu tiên của Lưu Tương Niên đã thích đứa bé này. Phàn Kỳ đi ra từ nhà tắm, bàn ăn của bọn họ dựa vào tường, mặt đối mặt hai chiếc ghế, Lưu Tương Niên đi qua, không còn thừa chiếc ghế nào.
Phàn Kỳ vẫn hiểu chút lễ phép này: “Ông cụ Lưu, ngồi xuống nói chuyện nhé?”
“Em cứ ngồi xuống ăn trước đi, hôm nay phải đi thi, ăn xong còn phải đến tàu điện ngầm. ” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ. Điều này cũng đúng. Phàn Kỳ ngồi xuống, trông thấy trong đĩa có một chiếc bánh bột ngô, phía trên có trứng gà thái hành, Trần Chí Khiêm thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh thì anh cười: “Không phải bánh kếp trứng gà Sơn Đông, cũng không có rau thơm, phù hợp để ăn. ”
“À!” Phàn Kỳ duỗi đũa gắp một miếng bánh, bắt đầu ăn. Trần Chí Khiêm ở bên cạnh đứng đối diện Lưu Tương Niên, Trần Chí Khiêm ôn hòa lễ phép: “Tôi biết ý định của ông, nhưng mà không hiểu. ”Lưu Tương Niên mỉm cười: “Không hiểu cái gì?”
“Một chuyện đã có kết luận từ bốn mươi năm trước, vì sao lại nhắc lại? Ông nhớ kỹ sợi dây chuyền này nhưng lại quên nội dung trong bản ly hôn sao? Ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại. Mấy chữ này viết rất rõ ràng. ”