[Thập Niên 90] Chị Đây Không Yêu Chồng Nữa!

Chương 10

Hai mắt Trần Nam lập tức sáng rực lên, sau đó anh liền gật đầu một cách mạnh mẽ.

Tôi vẫn quyết định dọn ra ngoài cùng Giang Bắc thành lập ban nhạc. Tôi yêu ca hát, và việc trở thành ca sĩ chính luôn là giấc mơ của tôi.

Ban đầu, chúng tôi chỉ biểu diễn ở ven đường hay dưới chân cầu vượt.

Mỗi lần như thế, chỉ cần có thời gian là Trần Nam sẽ dẫn con gái đến xem.

Về sau, ban nhạc dần có chút tiếng tăm và bắt đầu được mời diễn ở các buổi hòa nhạc nhỏ.

Gần như trong mỗi buổi diễn Trần Nam đều tỏ tình, rồi cầu hôn tôi trước mặt bao người.

Đến lần thứ chín mươi chín, con gái tôi đã trưởng thành.

Con bé vẫn xuất sắc như kiếp trước, là một fan trung thành của tôi, giống hệt như nó từng thần tượng cha nó.

Duy chỉ có điều, nó chẳng thể nào hiểu nổi mấy hành động cầu hôn “trẻ trâu” của Trần Nam.

“Chú Giang Bắc còn sành điệu hơn cha nhiều. Cha ơi, cha quê quá đi!”

Trần Nam đã chuẩn bị sẵn 999 đóa hồng, còn đặc biệt mua một chiếc nhẫn kim cương.

Lúc này anh đã có tuổi nhưng vẫn rất phong độ.

Đứng bên đường, anh vẫn khiến bao cô gái phải ngoái nhìn. Vậy mà anh chỉ cúi đầu, chăm chú điều chỉnh vị trí đứng và kiên nhẫn chờ tôi kết thúc màn biểu diễn… rồi ngay trước mặt tất cả khán giả, anh lại lớn tiếng cầu hôn tôi.

Người đàn ông từng đỏ mặt vì chỉ nói được một chữ “thích”, cuối cùng cũng đã luyện được một lớp da mặt dày rồi.

Anh vẫn muốn tôi lấy anh.

Lần này đến cả Giang Bắc cũng có chút xúc động: “Lạnh lùng như vậy mà cũng kiên trì được đến giờ. Nếu chị thực sự không thể chấp nhận em, cho dù chị quay lại với anh ấy thì em cũng thấy cam lòng.”

Tôi khẽ lắc đầu, tháo tai nghe xuống rồi cười lớn: “Làm lại lần nữa đi, lần cuối cùng đấy.”

Là đàn ông, có lẽ nên nhiều hơn tôi một lần chứ.

[Ngoại truyện]

Sau khi Lâm Nhụy bị chẩn đoán ung thư, Trần Nam gần như đêm nào cũng mất ngủ. Thế nhưng anh rất rõ một điều, tuyệt đối không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người bệnh. Vì vậy, anh luôn cố gắng giữ bình tĩnh và kiềm chế tất cả.

Dù đau đớn, hay dù nghẹn ngào đến mấy, Trần Nam đều có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không khiến Lâm Nhụy trong cơn bệnh nặng phải lo lắng thêm cho anh. Trong tư duy lý trí của anh, buồn bã và đau khổ là những cảm xúc vô ích nhất.

Tối hôm đó, khi vừa dỗ Lâm Nhụy ngủ xong, Trần Nam nhận được một cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, người nọ mở miệng liền nói: “Tôi không ngại chuyện anh đã từng ly hôn.”

Trần Nam thấy thật vô lý. Sợ đánh thức Lâm Nhụy nên anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, câu đầu tiên anh nói là: “Cô là ai? Đừng gọi cho tôi nữa.” Rồi anh lập tức cúp máy.

Trần Nam cảm thấy đối phương thật vô duyên.

Anh nhẹ chân trở vào phòng chỉ để thấy Lâm Nhụy lại đang rơi nước mắt trong giấc ngủ.

Chắc chắn… đau lắm, phải không?

Anh cắn chặt môi, xoay người đi chỗ khác, rồi cũng âm thầm khóc một lúc rất lâu.

Chỉ là, những giọt nước mắt ấy… ngoài anh ra thì không một ai biết cả.

– Hết –

Bình Luận (0)
Comment