Đại lão nhìn hai người này chằm chằm, nữ y tá lo lắng nghĩ, Ý gì đây? Hai người này là bác sĩ? Chắc là vậy. Là bác sĩ gì?
Cởϊ áσ khoác ra ném sang một bên, Trương Hoa Diệu xắn tay áo lên, bước đến gần hỏi Tào Dũng và Tạ Uyển Oánh: “Tình hình thế nào?”
Nghe thấy giọng Thầy Trương, Tạ Uyển Oánh đang kiểm tra khoang miệng của bệnh nhi ngẩng đầu lên trả lời: “Hiện tại, quan sát từ khoang miệng của bệnh nhân, bước đầu phán đoán dị vật không nằm trong khoang miệng, cũng không nằm ở vùng hầu họng.”
Trương Hoa Diệu đứng bên cạnh cô, vừa nghe cô báo cáo vừa tự mình tách miệng bệnh nhi ra quan sát khoang miệng, hỏi: “Đã vỗ lưng chưa? Thủ thuật Heimlich thì sao?”
Thủ thuật Heimlich không phải là vỗ lưng, đây là điều mà rất nhiều người hiểu lầm. Bác sĩ Heimlich, người phát minh ra thủ thuật Heimlich, luôn tranh luận về việc phương pháp nào hiệu quả hơn trong việc cứu sống bệnh nhân bị tắc nghẽn đường thở, phương pháp ấn bụng của ông, phương pháp vỗ lưng hay phương pháp ấn ngực, vì vậy đã gây ra nhiều cuộc tranh cãi thu hút sự chú ý của toàn xã hội nước ngoài.
Nói chính xác, thủ thuật Heimlich là phương pháp ấn bụng mà Tào Dũng vừa thực hiện. Nhiều quốc gia khuyến nghị nhân viên y tế cấp cứu tắc nghẽn đường thở theo thứ tự như sau, trước tiên nên vỗ lưng năm lần, sau đó ấn bụng, nếu không được thì ấn ngực, mỗi lần năm cái. Lặp lại cho đến khi dị vật được đẩy ra hoặc không thể đẩy ra được, nếu bệnh nhân bất tỉnh, ngừng tim, ngừng thở, thì phải thực hiện hồi sức tim phổi ngay lập tức chứ không phải cố gắng lấy dị vật ra.
Nghe nói hai người họ đã thử cả ba phương pháp trên mà không hiệu quả, Trương Hoa Diệu thầm than nghĩ, Hai người này đúng là sinh viên y khoa xuất sắc nhất của Quốc Hiệp, thực hiện chính xác theo hướng dẫn.
Một sinh viên y khoa xuất sắc, điều nên làm nhất trong thời khắc quan trọng là làm điều lý trí nhất. Điều lý trí nhất là gì? Làm theo hướng dẫn y tế.
“Có ống nội soi phế quản không? Có thanh quản kính không?” Trương Hoa Diệu đặt ra câu hỏi giống như Tạ Uyển Oánh.
Nữ y tá chạy đi gọi anh đến cứu người, không ngờ đại lão lại nói y hệt cô bác sĩ kia, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi tìm…”
“Có, thanh quản kính ở đây.” Lâm Lệ Quỳnh trả lời lớn, tay xách một chiếc hộp nhỏ chạy đến.
Cô ấy đã đúng, tin tưởng Tạ Uyển Oánh cũng chính là tin tưởng đại lão.
Chiếc hộp nhỏ màu đen được đặt lên bàn bên cạnh, mở nắp ra, bên trong là bộ dụng cụ thanh quản kính.
Thanh quản kính và ống nội soi phế quản là khác nhau. Nghe tên là biết phạm vi tác dụng của hai loại khác nhau rõ ràng. Thanh quản kính chủ yếu dùng để kiểm tra vùng hầu họng, ống nội soi phế quản dùng để kiểm tra phế quản. Cần phải nói rõ rằng, phế quản không phải là khí quản, phế quản là các nhánh của khí quản. Tại sao phải nói rõ điều này, vì thanh quản kính có thể đưa vào đường thở để thao tác trong khí quản, nhưng không thể đến được phế quản. Nếu dị vật rơi vào phế quản thì chỉ có thể dùng ống nội soi phế quản.
Các bác sĩ liếc nhìn bộ dụng cụ thanh quản kính trong hộp. Trương Hoa Diệu muốn trợn trắng mắt: “Cô tìm được cái thanh quản kính gì đây? Tìm ở đâu ra vậy?”
Thực ra, Lâm Lệ Quỳnh cũng không suy nghĩ nhiều khi đi tìm thanh quản kính, tình huống khẩn cấp mà, chỉ thấy trên một chiếc hộp có ghi hai chữ “thanh quản kính” to đùng liền xách đến ngay. Tìm được thanh quản kính chuyên dụng của khoa Tai mũi họng trong Khoa Răng hàm mặt không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ nhìn kỹ, Lâm Lệ Quỳnh cũng trợn tròn mắt.