Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 1455

Cô vừa rồi không nhắc nhở mọi người rằng bệnh nhi sắp ngừng tim, một mặt là vì cho rằng các bậc tiền bối có thể đoán được lý do của cô, mặt khác có lẽ là do tinh thần cô quá căng thẳng đến nỗi không nói nên lời. Giống như bây giờ, cô cũng không trả lời Trương Hoa Diệu một tiếng nào.

Lúc này, sau khi Phó Hân Hằng tiếp quản ấn tim, Tào Dũng có thể dừng động tác của mình, vội vàng bước đến phía sau cô, giúp cô thư giãn.

Một số bác sĩ khi phẫu thuật quá căng thẳng sẽ xảy ra chuyện. Anh là bác sĩ Khoa Ngoại thần kinh nên quá rõ điều này.

Khi mọi người đang vội vàng cứu sống bệnh nhi, tiếng người nhà bỗng nhiên vang lên bên ngoài.

“Tư Tư, Tư Tư.” Mẹ đứa trẻ chạy về, vừa chạy vừa khóc: “Phải làm sao bây giờ? Không tìm thấy bác sĩ Trần, không biết ông ấy chạy đi đâu rồi.”
  Bác sĩ vừa tan làm.

Nữ y tá và Lâm Lệ Quỳnh thấy vậy liền ra sức ngăn mẹ Tư Tư ở ngoài cửa: “Chị đợi ở ngoài, bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân.”

“Không được, tôi muốn xem con gái tôi, nó thế nào rồi?” Mẹ Tư Tư hét lớn, giằng co với nhân viên y tế đang cản bà.

Lâm Lệ Quỳnh và nữ y tá bị bà cào cấu đến nỗi mặt sắp biến thành mặt mèo.

Lý Hiểu Băng nghe thấy tiếng khóc của mẹ đứa trẻ, trong lòng hoảng loạn.

“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chỗ khác ngồi. Không xem nữa, tin tưởng Tào Dũng và những người khác có thể làm được.” Chu Hội Thương nói, bất chấp tất cả, trước tiên dìu vợ đang mang thai tránh xa hiện trường có thể xảy ra chuyện.

Lý Hiểu Băng tự điều chỉnh hơi thở, lúc này cô hoảng loạn đến mức cảm thấy bụng mình sắp rơi xuống đất. Hai tay chồng cô nâng cô dậy như đang nâng cô và đứa trẻ trong bụng.
  Cửa phòng khám đóng kín. Trương Hoa Diệu liếc nhìn cánh cửa đóng im lìm, trầm giọng ra lệnh cho Tạ Uyển Oánh đang thao tác: “Đừng hoảng, cô ta vào không được.”

Ý của Thầy Trương là, nếu ai dám xông vào quấy rối lúc này, sẽ bị ông quát cho một trận.

Vì vậy, cô phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Tạ Uyển Oánh như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh, trong thế giới của cô chỉ còn lại miếng bông bịt kín khí quản của đứa trẻ.

Tiếp tục móc, gắp, không được mạnh tay, chỉ có thể thử từng chút một. Tinh thần cô đã căng thẳng đến cực điểm, như quả bóng sắp nổ tung.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên lưng cô, vị trí giữa hai xương bả vai, phía sau trái tim, như cảm nhận được nhịp tim đang đập quá nhanh của cô, sau đó có giọng nói bên tai cô: “Thư giãn một chút.”
  Là giọng của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh mở to mắt. Cảm nhận được sự bình tĩnh của Tào sư huynh, cô ngay lập tức xua tan đi sự căng thẳng đến nghẹt thở.

“Không cần vội, anh ở đây. Em điều chỉnh lại hơi thở, hít vào, thư giãn tinh thần, không làm được phải không? Không sao, nghe anh hướng dẫn, nào, trước tiên hít vào, hít… vào…”

Cô cũng không tự chủ được mà hít một hơi theo lời anh.

“Đúng rồi, thở ra từ từ. Có thể nhắm mắt lại.” Tào Dũng nói.

Dù sao bây giờ cô cũng đang thao tác mù, nhắm mắt lại có thể tập trung suy nghĩ lại xem nên làm thế nào. Nói tóm lại, anh tin rằng cô có thể tìm lại được nhịp điệu ban đầu của mình.

Tạ Uyển Oánh khẽ nhắm mắt lại, khi không còn nhìn thấy gì nữa, như rơi vào bóng tối, đầu óc rơi vào một vùng biển sâu. Não cô cần nhanh chóng nghĩ ra phương án hiệu quả hơn trong thời gian ngắn.

 
Bình Luận (0)
Comment