Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 1811

Cãi nhau ầm ĩ một hồi, một đám sinh viên y khoa quay lại công việc chính của mình, thảo luận về tình hình của em trai bạn học Cảnh.

“Oánh Oánh làm sao thấy được? Thầy cô đều không nhìn ra.”

Điểm này Tạ Uyển Oánh phải nói rõ cho cả lớp bạn học: “Là sau khi tình trạng bệnh của bệnh nhân xấu đi, triệu chứng mới lộ ra.”

“Cậu nghi ngờ cậu ấy bị bệnh gì? Cột sống cậu ấy làm sao vậy?” Phùng Nhất Thông hỏi.

Xem ra bạn học Phùng, người quyết tâm theo khoa Nội Tim Mạch này, đối với kiến thức các khoa khác sẽ không mấy hứng thú tìm hiểu trước.

“Oánh Oánh nghi ngờ cậu ấy bị u ống tủy sống.” Bạn học Phan Thế Hoa nói: “Có khả năng là u cột sống ngực hoặc thắt lưng, bởi vì có đau ngực, hơn nữa đã phát triển đến triệu chứng liệt hai chi dưới.”

Bạn học Phan không xem bệnh án của bệnh nhân, chỉ nghe kể lại một chút tình hình đã có thể nhanh chóng nắm bắt được ý tưởng của cô. Tạ Uyển Oánh sớm đã khâm phục.

 

Cả đám nam sinh không nghĩ giống cô, từng người vây quanh bạn học Phan Thế Hoa: “Cậu tự mình nghĩ đi, đừng có sờ đầu Oánh Oánh qua sông.”

“Oánh Oánh, cậu ăn cơm chưa?” Phan Thế Hoa thoát ra khỏi vòng vây, quan tâm cô.

Bạn học Phan thật dịu dàng, nhìn ra đoán ra cô chắc chắn chưa kịp ăn cơm tối. Trên thực tế, bánh kem người ta mời cô cũng chưa kịp cắn một miếng.

“Có bạn học mời tớ ăn cơm.” Tạ Uyển Oánh nhớ lại lời hẹn của Triệu Văn Tông, nói.

Bạn học Tạ ngoài bọn họ ra còn có bạn học cũ thân thiết của riêng mình, cả đám người nghe lời này có chút chua xót trong lòng. Có lẽ là vì mọi người đều có thể nghe ra, cô đối với vị bạn học cũ này có tình cảm tương đối sâu sắc.

Sau khi chào tạm biệt các bạn học trong lớp, Tạ Uyển Oánh một mình đi đến quán mì tương đen nơi hẹn gặp Triệu Văn Tông.

 

Triệu Văn Tông đến gặp cô, trong tin nhắn nói muốn mời cô ăn cơm. Nhưng mà, bạn học đến tìm cô là khách, làm sao có thể để khách mời cơm, Tạ Uyển Oánh trong túi mang theo ví tiền.

Qua giờ cơm tối, quán mì không đông người lắm, tương đối yên tĩnh. Triệu Văn Tông làm việc ở trường học cũng bận rộn như cô, bận đến mức tăng ca nửa tiếng sau mới ngồi xe đến nên hơi muộn.

Đến nơi gọi điện thoại, biết bạn học đã lên lầu hai. Tạ Uyển Oánh lên lầu hai liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc bàn ở góc kia, chỉ thấy hai người ngồi ở đó đợi cô.

Triệu Văn Tông đứng dậy, gọi cô: “Oánh Oánh, mau tới đây. Tối nay Hồ Hạo mời khách.”

Trước đó trong điện thoại không hề thông báo cho cô biết Hồ Hạo sẽ đến, Tạ Uyển Oánh có chút bất ngờ, không thể không đề phòng hơn, đến gần bên cạnh Triệu Văn Tông hỏi: “Cậu ấy có việc tìm tớ sao?”

 

“Không có việc gì cũng có thể mời cậu ăn bữa cơm.” Triệu Văn Tông cười một cái biểu cảm hơi gượng gạo, một câu cố gắng cho qua trước, kéo ghế ra bảo cô ngồi, ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Mọi người là bạn học. Hồ Hạo cậu ấy lâu rồi không gặp cậu, nghe nói cậu bây giờ rất lợi hại muốn làm bác sĩ lớn ở bệnh viện thủ đô, vội vàng đến mời cậu ăn bữa cơm.”

Hồ Hạo cầm ly nước uống trà, ừm ừm hai tiếng như đang phụ họa cho lời giải thích lắp bắp của Triệu Văn Tông.

Mấy người bạn học gặp lại nhau ở thủ đô, hoàn toàn khác với tình hình cô biết trước khi trọng sinh. Có thể thấy quỹ đạo trọng sinh của cô đã thay đổi cuộc đời của không ít người.

“Cậu ấy bây giờ làm việc ở bên này sao?” Tạ Uyển Oánh hỏi lại.

“Đúng vậy, cậu ấy tháng trước đến công ty bên này nhận lời mời.” Triệu Văn Tông kể cho cô nghe tình hình gần đây của Hồ Hạo.

Hồ Hạo sau khi tốt nghiệp làm việc ở sở tài chính. Kế toán viên của sở tài chính trong nước khá nổi tiếng, được coi là tầng lớp cổ cồn trắng thượng lưu. Trước khi cô trọng sinh, Hồ Hạo ở lại sở tài chính tỉnh lỵ, bây giờ Hồ Hạo chạy đến thủ đô, chắc chắn có lý do khác.

Triệu Văn Tông nháy mắt với cô, cho cô biết cô đoán không sai. Hồ Hạo là nghe nói Trương Vi sắp từ nước ngoài về, nên mới chạy đến thủ đô.

Bình Luận (0)
Comment