Công việc của bác sĩ giải phẫu bệnh cũng rất nhiều, Hà Hương Du xắn tay áo sẵn sàng chiến đấu hết mình.
Hai người bước vào cửa phòng mổ, thấy bên trong có người đặt ghế cạnh bàn mổ, xem ra ca mổ sắp bước vào giai đoạn mới.
Mổ chính sau một loạt thăm dò, đã phác thảo sơ bộ phạm vi cắt bỏ tối đa trong não bệnh nhân. Tiếp theo, để xác định phạm vi này là chính xác, sẽ đến một phân đoạn quan trọng khác của ca mổ.
Lúc này, bác sĩ gây mê sẽ đánh thức bệnh nhân, mổ chính sẽ tiến hành cắt bỏ u, cố gắng đảm bảo tối đa chức năng sinh lý cần giữ lại của bệnh nhân không bị cắt nhầm.
Bệnh nhân tỉnh lại trong lúc mổ, nguy cơ lớn nhất là bệnh nhân sẽ sợ hãi, lo lắng, thậm chí hoảng loạn khi đối mặt với việc mình đang bị mổ.
Vì vậy, tất cả thành viên trong phòng mổ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Ghế được đặt cạnh bàn mổ hẳn là được thiết kế riêng cho phân đoạn này, để cho một người ngồi đó trấn an bệnh nhân khi tỉnh lại.
Đào Trí Kiệt cầm thẻ, ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chú đọc chữ, như đang đọc thầm điều gì để chuẩn bị tâm lý.
Anh là bác sĩ nhưng không phải bác sĩ thần kinh, chưa từng tham gia ca mổ kiểu này, nên việc này là lần đầu tiên đối với anh. Không ai không lo lắng khi làm việc gì đó lần đầu, anh cũng có chút căng thẳng. Đặc biệt là ca mổ hôm nay quá quan trọng đối với mọi người, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Đừng nghĩ rằng bác sĩ chỉ cần làm bác sĩ lâu năm là có thể yên tâm, bác sĩ thật sự là nghề học suốt đời, luôn có những thử thách mới.
Sinh mệnh thật đáng sợ.
Không thể đến gần bàn mổ, Hà Hương Du đứng ở cửa nhìn anh từ xa.
Nghĩ đến những lời vu khống anh mà cô nghe được khi đến khiến cô phẫn nộ, lại nghĩ anh chắc đã nghe thấy những lời đồn đại nhảm nhí đó từ trước, thật sự xót xa cho một bác sĩ chuyên nghiệp như anh phải chịu đựng những điều này.
Bác sĩ phẫu thuật ra hiệu “Có thể”.
Bác sĩ gây mê từ từ đánh thức bệnh nhân.
Bệnh nhân mở mắt.
Trong quá trình phẫu thuật thường xuyên xảy ra sự cố bất ngờ, bỗng nhiên tít tít tít, tiếng báo động vang lên, tay chân bệnh nhân “run rẩy”, là động kinh? Không khí trong phòng mổ căng thẳng như dây đàn bị kéo căng.
“Đừng sợ đừng sợ.” Nhân viên y tế vừa chạy vừa nói, không chỉ nói với bệnh nhân, mà còn ngầm nói với đồng nghiệp.
Bác sĩ gây mê và bác sĩ phẫu thuật đang trao đổi có nên tiêm thuốc an thần ngay lập tức hay không.
Việc xảy ra vấn đề như vậy trong quá trình đánh thức bệnh nhân giữa ca mổ không phải hiếm. Phương án giải quyết thường là cho bệnh nhân ngủ lại, hoặc tạm dừng phẫu thuật, vì thao tác phẫu thuật như kíh thíɧ điện có thể gây ra động kinh cho bệnh nhân.
Vì bác sĩ phẫu thuật chưa tiến hành kíh thíɧ điện, phân tích tình hình hiện tại, rất có thể là do bệnh nhân tự sợ hãi mà “run rẩy”, nói là “run rẩy” không bằng nói là bệnh nhân đang bất an, lo lắng.
Nếu không thể ngăn chặn kịp thời phản ứng tâm lý này của bệnh nhân, chỉ có thể tuyên bố đánh thức bệnh nhân thất bại và cho bệnh nhân ngủ lại. Vì một trong những điều kiện cần thiết để đánh thức bệnh nhân trong lúc mổ là phải giảm liều thuốc an thần, việc tiêm thêm thuốc coi như thất bại.
Phải làm sao bây giờ?
Mọi người rất lo lắng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay nắm chặt tay trái đang run rẩy của bệnh nhân.
“Đừng sợ, hãy tin tưởng bác sĩ Tạ.”