Nếu ngay từ đầu đã thử phẫu thuật mà chưa ai làm, e rằng sẽ không thể dò đường đá qua sông, nguy hiểm càng lớn hơn.
Cái giá của phẫu thuật thất bại là quá lớn, sự an toàn phải được đặt lên hàng đầu.
“Ừ. Em nghĩ có thể làm được không?” Nhậm Triết Luân hỏi.
“Sư huynh đã hỏi em, đương nhiên là làm được rồi.” Tạ Uyển Oánh đáp.
Mễ Tư Nhiên và những người khác lại một lần nữa may mắn vì mình đã không xen vào, suýt chút nữa thì hiểu sai ý của lãnh đạo.
Điều mà đại lão Nhậm hỏi không phải là ai có thể làm được ca phẫu thuật này hay không, mà là k có thể đạt đến trình độ của sản phẩm của công ty B hay không.
Không để bị sư muội lão làng tâng bốc, Nhậm Triết Luân tiếp tục hỏi: “Vừa nãy em thử rồi, có thấy điểm nào kém hơn người ta không?”
Những người khác có thể cảm nhận được câu hỏi của đại lão Nhậm ngày càng “quá đáng”, không hỏi vấn đề y học, mà hỏi vấn đề cơ khí của thiết bị.
Muốn trở thành đại lão y học thực sự lưu danh sử sách, không thể chỉ giới hạn trong phạm vi y học, mà phải nói đến các vấn đề giao thoa giữa y học và các ngành học khác.
Như hội nghị bế mạc hôm trước, một đám đại lão nghiên cứu vật liệu mạch máu nhân tạo, hầu hết đều nói về những vấn đề không thuần túy là y học.
Tạ Uyển Oánh thực sự cầu thị nói ra khuyết điểm: “Chắc chắn là có những điểm kém hơn đối thủ, ví dụ như cấu trúc cánh tay robot không tốt bằng người ta.”
Thiết kế cánh tay robot không phải chỉ đơn giản là nối vài que lại với nhau là được, mà phải xem xét các yếu tố như trọng lượng của các bộ phận, tốc độ chuyển động, quán tính quay, v.v. để “que” hoạt động chính xác.
Thiết kế cánh tay robot phải tham khảo bàn tay con người để đáp ứng các yêu cầu của phẫu thuật ngoại khoa. Đây là điều thường nghe nói đến, được gọi là phỏng sinh học.
Bàn tay con người cũng không phải chỉ đơn giản là vài que nối với nhau, chỉ riêng xương từ cánh tay đến đầu ngón tay đã có bao nhiêu cái, bao nhiêu nhóm cơ, bao nhiêu khớp, dây thần kinh và mạch máu bên trong được kết nối như mạng lưới, có bao nhiêu dây thì có bấy nhiêu dây. Tất cả những thứ trên trước tiên phải kết nối với cột sống, sau đó đến não bộ.
Sự phối hợp giữa não và tứ chi có một hiện tượng nổi tiếng của bác sĩ Kempf, gọi là cánh tay tự động nâng lên, khi tay người ấn vào tường từ 40 đến 60 giây rồi thả ra tự nhiên thì thấy cánh tay tự động nâng lên. Dấu hiệu kỳ lạ này trông như bị ma ám, nhưng thực chất là một loại vận động không tự chủ của cơ thể người. Nghiên cứu sâu hơn sẽ thấy rằng đó là do tín hiệu do não bộ phát ra cần có một quá trình suy giảm rồi mới tắt. Có thể hiểu là cơ thể người cũng có hiện tượng “quán tính” giảm dần.
Chuyển động của cánh tay robot thuộc về chuyển động của vật thể, ai học vật lý đều biết, vật thể chuyển động có quán tính, muốn vật thể dừng lại hoàn toàn ngay lập tức là không dễ dàng.
Nhìn lại thao tác của bác sĩ Lâm Hạo vừa rồi, lý do tại sao cánh tay robot nhiều lần va chạm không thể hoàn toàn đổ lỗi cho bác sĩ Lâm Hạo. Bởi vì robot được chế tạo ra là để hạ thấp ngưỡng sử dụng, đầu óc và khả năng thực hành của bác sĩ Lâm Hạo đều không tệ, là một học bá ngoại khoa. Ngay cả bác sĩ Lâm Hạo cũng khó có thể sử dụng thành thạo, chứng tỏ robot này có vấn đề.
Thực tế, sau khi quan sát, cô thấy nếu bác sĩ Lâm Hạo sử dụng sản phẩm của công ty B có lẽ sẽ không xảy ra tình trạng như vậy.
Tham khảo thêm về cơ thể con người, hiện tượng Kempf không phải ai cũng có. Đây là bởi vì những người có não bộ mạnh mẽ có thể phát ra tín hiệu ức chế đối với tứ chi. Một số người không thể thả lỏng hoàn toàn, thí nghiệm loại hiện tượng này sẽ trực tiếp thất bại.
Một trường hợp đặc biệt khác là não bộ bị rối loạn, ví dụ như bệnh nhân Parkinson, tín hiệu não bất thường, khiến hiện tượng Kempf trở nên nghiêm trọng, xảy ra hiện tượng run rẩy không tự chủ không thể dừng lại.
Áp dụng vào cánh tay robot, nếu hệ thống điều khiển điện không tốt cũng sẽ run không ngừng. Vừa rồi sau khi quan sát, hệ thống điều khiển điện là bình thường.
Nghe đến đó, Nhậm Triết Luân biến sắc.