Vì Tổng Quát Ngoại khoa đã được chia thành nhiều khoa, tòa nhà ngoại khoa mới tạm thời không chia khoa nữa. Tuy nhiên, Tổng Quát I và Tổng Quát II vẫn luôn tranh giành việc thành lập phòng chăm sóc đặc biệt như Ngoại Thần kinh và Tim mạch l*иg ngực.
Diện tích của tòa nhà ngoại khoa mới rất lớn, có thể bố trí thêm không gian, Ngô viện trưởng không nói chết là không được.
Nếu thực sự muốn làm việc này cho Tổng Quát Ngoại khoa thì chắc chắn sẽ không để hai khoa cùng làm, làm cho khoa này thì khoa kia sẽ không có tiền làm.
Điều này dẫn đến việc cạnh tranh giữa Tổng Quát I và Tổng Quát II lại trở nên gay gắt.
Bước vào cửa khoa Tổng Quát II.
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh và bác sĩ Ôn Tử Hàm dừng lại ở cửa.
Hành lang đặt rất nhiều giường phụ.
Quốc Hiệp thường không cho phép kê giường phụ ở hành lang, đêm nay chắc là trường hợp đặc biệt. Bệnh nhân đông, nhân viên y tế bận rộn đến mức chân tay rã rời.
Nhìn thấy người quen, chị Linh Linh, bác sĩ Tạ Uyển Oánh tiến lại gần chào hỏi.
Chị Linh Linh đang tiêm cho một bệnh nhân mới nhập viện, cúi người tập trung tìm ven.
Bệnh nhân này lớn tuổi, chuyển từ bệnh viện khác đến, ven ở tay chân đã bị tiêm đến mức không thể nhìn nổi.
Vất vả lắm mới tìm được một mạch máu, lại phát hiện dịch truyền không thông.
Kiểm tra kim tiêm không có vấn đề, có thể là do mạch máu của bệnh nhân.
“Bà có lạnh không?”
Bệnh nhân lớn tuổi không gật cũng không lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ.
Người nhà đi cùng nói: “Bà ấy bị lẫn rồi.”
Bệnh Alzheimer, muốn giao tiếp hiệu quả với bệnh nhân là rất khó.
Nhân viên y tế chỉ còn cách kiểm tra và phán đoán.
Sờ tay chân bệnh nhân thấy vẫn ấm, mạch máu không co lại, có thể là do tắc nghẽn mạch máu.
Vội vàng đưa ống nghiệm cho điều dưỡng mang đi xét nghiệm, đang định quay người lại thì chị Linh Linh nhìn thấy người quen, không khỏi vui mừng: “Cô đến khi nào vậy, bác sĩ Tạ?”
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh hỏi: “Tối nay ai trực?”
Không biết có gặp lại người quen nào khác không.
Chị Linh Linh quả nhiên cho cô một tin bất ngờ: “Thầy Đàm của cô đang phẫu thuật trong phòng mổ.”
Thầy Đàm chưa tan làm? Hơi bất ngờ.
“Có lẽ ông ấy biết cô trực đêm nay nên đang đợi cô đến.” Chị Linh Linh nói.
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh nghĩ, Cái này…
Chị Linh Linh cười nói nghĩ, Bác sĩ Tạ không biết tối nay có bao nhiêu người đang đợi cô sao?
“Y tá ơi.” Người nhà gọi.
“Có chuyện gì vậy?” Chị Linh Linh vội vàng quay lại giường bệnh.
Ai cũng nói y tá của Quốc Hiệp là chuyên nghiệp nhất cả nước, bận rộn như vậy mà không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Y tá thực tập thầm khâm phục sự điềm tĩnh của chị Linh Linh.
Bởi vì giọng điệu của người nhà không tốt, như muốn gây sự.
“Bà ấy nói tay bị đau, có thể là cô tiêm trúng dây thần kinh nào đó.” Người nhà nghi ngờ, dựa vào vị trí tiêm và việc thấy dịch truyền không thông trước đó.
Chị Linh Linh kiên nhẫn giải thích: “Vị trí tiêm không bị sưng, là do mạch máu của bà ấy lưu thông kém.”
“Trước khi tiêm tay bà ấy không đau. Cô gọi bác sĩ đến xem đi.”
Chị Linh Linh biết, gọi bác sĩ trực đến thì cách nói cũng giống như cô ấy thôi.
Đổi vị trí tiêm được không? Không phải là không được. Chỉ là bệnh nhân sẽ bị tiêm thêm một lần nữa.
Tiêm ven cổ được không?
Được, nhưng khi bệnh nhân chuyển viện đến, dịch truyền đã bị sưng tấy nên đã rút kim, vị trí tiêm chính là ven cổ.
Tiêm tĩnh mạch dưới xương đòn được không?
Mạch máu của bệnh nhân này không tốt, bác sĩ trực còn trẻ, chưa chắc đã tiêm thành công một lần, không phải ai cũng là bác sĩ Tạ.
“Họ không phải là bác sĩ sao?” Người nhà giục.
Chị Linh Linh không quên thân phận hiện tại của bác sĩ Tạ.
Cô ấy không còn là thực tập sinh ở Tổng Quát II nữa, mà là chủ nhiệm nằm viện.
Chủ nhiệm nằm viện tuy không phải là lãnh đạo nhưng phải kiểm tra công tác của các khoa, báo cáo lên bệnh viện.
Tổng Quát II, vấn đề nhỏ như vậy mà cũng không xử lý được sao? Hãy nghĩ đến những lời than phiền của các khoa khi bác sĩ Tống làm chủ nhiệm nằm viện.