Mễ Tư Nhiên thẳng lưng.
Bác sĩ Phạm Vân Vân đang đứng trên bàn mổ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng chiến thắng nghĩ, Lời sư tỷ Tạ nói luôn đúng.
Đương nhiên, câu nói này của bác sĩ Tạ Uyển Oánh còn có ý nghĩa khác là nhắc nhở lãnh đạo bệnh viện, đừng vì vậy mà bỏ lỡ nhân tài.
Nhϊếp Gia Mẫn nghe cô nói xong, càng thêm vui mừng vì một tin đồn nào đó.
Lúc đó mọi người bàn tán rằng bác sĩ Tạ không nhận lời sắp xếp của viện trưởng Ngô là vì không có tham vọng làm lãnh đạo.
Các thầy cô quen biết đồng nghiệp Tạ cũng không tán thành kết luận này.
Giống như anh ta, Nhϊếp Gia Mẫn luôn cho rằng: “Em có ánh sáng trong mắt."
Ánh sáng trong mắt đồng nghiệp Tạ là tham vọng bừng bừng, quyết tâm thành công.
Sống lại một đời, không muốn lãng phí kinh nghiệm quý báu, thúc đẩy y học phát triển, sao có thể chỉ làm một bác sĩ bình thường.
Nhϊếp Gia Mẫn lại hỏi thêm một câu: “Sức khỏe của em thế nào?"
Tin tức của anh ta lan truyền có vẻ hơi nhanh, Tạ Uyển Oánh cân nhắc xem nên trả lời thế nào.
Có người nói: “Cô ấy không hề sốt ruột về chuyện này."
Là La sư huynh vừa hoàn thành ca mổ đã nhanh nhảu trả lời thay cô.
"Không sốt ruột cũng phải đi khám bác sĩ." Bác sĩ Nhϊếp Gia Mẫn thể hiện bản tính của một người cha trong khoa Nhi, lải nhải với người trẻ tuổi: “Tôi biết cô ấy rất thích trẻ con."
Những người xung quanh cảm thấy bất ngờ nghĩ, Bác sĩ Tạ thích trẻ con sao?
Giáo sư nhi khoa chắc có con mắt nhìn người, có lẽ Nhϊếp giáo sư nói đúng.
Kiếp trước không có con, kiếp này có cơ hội tự nhiên sẽ có hứng thú này. Bác sĩ Tạ Uyển Oánh sống lại cảm thấy rất thoải mái.
"Ai cũng thích trẻ con, cuối cùng vẫn phải xem đứa nhỏ có ngoan hay không." Y tá đã làm mẹ bên cạnh nói ra sự thật.
Một câu thật lòng khác mà y tá nói: “Còn phải xem biểu hiện của bố nữa."
Bác sĩ Tào Dũng nghĩ, Tôi bị lôi vào đây lúc nào vậy?
Tạ Uyển Oánh lại muốn nói gì đó về Tào sư huynh.
Nhϊếp Gia Mẫn nói thay vợ chồng họ: “Không sao, nếu bác sĩ Tào không biết làm bố thì có thể đến hỏi tôi."
Bác sĩ Tào Dũng nghĩ, Có bao nhiêu người đang tranh nhau hướng dẫn tôi làm bố vậy.
Đừng nói, vừa lúc có một người bố ở hiện trường.
Nghe nói có một đứa trẻ vừa tan học đang ngồi làm bài tập trong văn phòng bác sĩ, chờ bố tan làm để về nhà.
Mấy người trên đường đến phòng mổ của bác sĩ Tạ nhìn thấy nghĩ, Đứa trẻ nhỏ xíu, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, tương lai chắc chắn là một học bá.
Biểu hiện như vậy, bố mẹ của đứa trẻ chắc hẳn rất hài lòng phải không?
"Là con trai của bác sĩ Trương." Đồng nghiệp giới thiệu.
Nghe thấy vậy, Tạ Uyển Oánh bước nhanh hơn.
Vì ca mổ của cô, bác sĩ Trương Đình Hải đã làm thêm giờ để gây mê cho bệnh nhân của cô.
Trương Đình Hải nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, liền phản bác lại lời nói quá lý tưởng của Nhϊếp Gia Mẫn: “Đến lúc đó đứa trẻ sinh ra không biết sẽ như thế nào, nếu không hài lòng thì anh bảo bác sĩ Tào phải hài lòng à?"
"Này, anh nói vậy..." Nhϊếp Gia Mẫn suýt nữa thì bị anh ta dọa chết, sao lại nói như vậy trước mặt một thai phụ?
"Ý tôi là đứa trẻ mang gen của bác sĩ Tào, anh ta phải tự chịu trách nhiệm." Trương Đình Hải bổ sung: “Con trai tôi quá ngoan, không linh hoạt, không tốt, tính cách không giống tôi và vợ tôi."
Bác sĩ là những người có trí thông minh cao, trình độ học vấn cao, hiểu biết về di truyền học, kỳ vọng vào con cái của mình cao hơn người bình thường.
Khi con cái sinh ra không như mong đợi, một số bác sĩ sẽ tiếc nuối và phàn nàn.
Sư tỷ Lý, Chu sư huynh, cũng giống như bác sĩ Trương, phải đợi đến khi có những đứa con ngoan ngoãn như của Cô giáo Lỗ mới dần dần chấp nhận một đặc điểm quan trọng của quy luật di truyền tự nhiên là nghĩ, Biến dị.
"Con cái không hoàn toàn giống bố mẹ mới là bình thường." Bác sĩ Tạ Uyển Oánh nói tiếp.
Mọi người ở đây đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ nghĩ, Bây giờ đã có thể cảm nhận được bác sĩ Tạ làm mẹ khác biệt với người thường như thế nào.