Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Tạ Uyển Oánh tập trung trở lại việc điều trị cho bệnh nhân tại phòng khám.
Tình trạng của bệnh nhân thứ hai này tương đối nặng, khám bệnh mất rất nhiều thời gian, các thành viên trong nhóm chuyên gia bắt đầu lo lắng.
Hôm nay có khám hết 30 bệnh nhân được không? Mọi người đặt ra một dấu hỏi lớn.
Cảm giác là, sự hào hứng trong ngày đầu tiên đi làm ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Có người trong lòng bắt đầu phàn nàn khoa thần kinh nội, đưa một bệnh nhân như vậy đến vào ngày khai trương, rõ ràng là đến gây rối.
"Bệnh xuất hiện sau một lần sốt cảm? Viêm màng não? Liệt não? Di chứng viêm não do virus?" Không cần người của khoa não nói, các bác sĩ khoa khác cũng biết những kiến thức cơ bản này về bệnh trẻ em.
Theo quan điểm của các chuyên gia, tình trạng của bệnh nhi này là như vậy, tiếp theo bác sĩ có thể làm được rất ít.
Khoa phục hồi chức năng, khoa dinh dưỡng, nếu bệnh nhân xuất hiện các biến chứng thuộc chuyên khoa khác, thì các khoa khác sẽ can thiệp, ví dụ như ho dẫn đến viêm phế quản, viêm phổi thì khoa hô hấp sẽ giải quyết.
Nói đến bệnh nhân này, có vẻ như cần nhiều khoa hợp tác điều trị, mặt khác, các chuyên gia suy nghĩ kỹ, tiếp nhận bệnh nhân này vào khu mới có phải là "đại tài tiểu dụng" hay không.
Trẻ em bị bệnh luôn khiến người ta cảm thấy thương cảm. Các bác sĩ khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn.
"Hay là tiếp nhận vào đây đi?"
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người nói không phải là nữ bác sĩ mềm lòng thường thấy, mà là giáo sư Vi của khoa tiết niệu.
"Bác sĩ Tạ nói hai câu." Thầy Tiêu đại diện cho những người khác đề xuất.
Ngày đầu tiên làm việc, mọi người thực sự không nắm rõ tiêu chuẩn của lãnh đạo.
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh hỏi: “Các bác sĩ khoa nhi nghĩ sao?"
Hỏi khoa nhi là điều bình thường, vì đây là bệnh nhân của khoa đó.
Chỉ là khoa nhi của Quốc Hiệp là khoa Ngoại nhi, nói chính xác là khoa Ngoại nhi tổng quát.
Giáo sư Hàn, chuyên gia của khoa Ngoại nhi tổng quát có mặt ở đây, tỏ vẻ khó xử, như thể đang ám chỉ nghĩ, Đây không phải là bệnh thuộc chuyên khoa của tôi.
Giáo sư Hàn không phải là giáo sư Nhϊếp, không tiếp xúc nhiều với bác sĩ Tạ nên không hiểu cách hỏi của cô, bác sĩ Khương giúp bác sĩ Tạ bổ sung: “Cô ấy hỏi là có khả năng là bệnh di truyền hay không. Các bạn khám bệnh ở khoa nhi không phải luôn phải xem xét khía cạnh này trước tiên sao?"
Có một số điểm mà người ngoài ngành và người trong ngành thường mắc sai lầm.
Bệnh nhi xuất hiện các triệu chứng thần kinh sau khi bị cảm, cho rằng chỉ là di chứng của viêm não do virus.
Trường hợp bệnh nhi bị di chứng nặng do viêm não virus, thậm chí điều trị phục hồi chức năng không hiệu quả cũng không hiếm gặp, nghiên cứu kỹ sẽ phát hiện những bệnh nhi này không ít người mắc bệnh di truyền, thời điểm phát bệnh trùng hợp với thời điểm bị cảm.
Tại sao trước đây không có nhận thức này, là vì trước đây các phương tiện chẩn đoán tiên tiến trong nước không thuận tiện và nhanh chóng. Hiện nay, với điều kiện ngày càng tốt, việc các bệnh viện lớn tiến hành xét nghiệm gen cho trẻ em và cha mẹ ngày càng thuận tiện hơn.
Lợi ích của việc chẩn đoán chính xác là bệnh di truyền là gì?
Thứ nhất, có thể cảnh báo cha mẹ đứa trẻ về nguy cơ khi muốn sinh thêm con.
Thứ hai, bệnh nhân cần phải hiểu rõ bệnh của mình, vì lợi ích cá nhân và y học, việc biết được "con quỷ" nào đang gây hại cho mình là rất có ý nghĩa.
Thứ ba, phương pháp điều trị của các bệnh khác nhau cũng khác nhau.
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh nghĩ, Tiêu chuẩn là ở đây, mong các chuyên gia hãy thể hiện tinh thần chuyên môn cao nhất để đối xử với bệnh nhân khám bệnh liên khoa.
Giáo sư Hàn đỏ mặt tía tai, trách không được trước đó, sau khi ông được chọn vào nhóm chuyên gia nhi khoa, giáo sư Nhϊếp Gia Mẫn đã dặn dò ông nghĩ, Đừng có đắc ý.
Mặc dù giáo sư Nhϊếp cũng được chọn vào nhóm chuyên gia nhi khoa cùng với ông.
Bệnh nhi vì vậy được đưa đến khoa di truyền, để làm xét nghiệm gen rồi mới nói tiếp.
Các khoa khác cũng cần phải run sợ, phó bác sĩ người máy không lừa dối, có bác sĩ Tạ trấn giữ, tiêu chuẩn tiếp nhận bệnh nhân của phòng khám liên khoa rất nghiêm ngặc, bác sĩ Tạ không cần số lượng bệnh nhân, không sợ không có bệnh nhân, chỉ sợ làm bừa.