[Chết tiệt, tao đã biết mấy con điếm thối nát không đáng tin mà. Con điếm Lưu Lệ Cúc đó lại dám cuỗm hết tiền của ông đây rồi chạy mắt! Đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai? Chẳng lẽ không phải của tao sao? Chuyện này đúng là chó má! Ông đây đã đối xử với cô ta hết lòng hết dạ, tốn một căn nhà, năm vạn tệ mới ly hôn được, định hết hôn với cô ta rồi sống yên ổn, cuối cùng cô ta lại chạy mất!]
Nghe được suy nghĩ trong lòng Chương Thạch Hổ, Triệu Hướng Vãn âm thầm gật đầu. Lưu Lệ Cúc sợ rằng khi đứa bé sinh ra đi giám định sẽ bị phát hiện không phải là con của Chương Thạch Hổ nên cô ta nhân cơ hội cuỗm hết tiền rồi bỏ trốn. Giờ đây Chương Thạch Hổ trắng tay, đúng là đáng đời!
Chương Á Lan lắc đầu: "Có chuyện gì thì ông nói với tôi. Mẹ tôi không muốn gặp ông."
Mặt già của Chương Thạch Hổ đỏ lên, ho khan vào tiếng, cuối cùng cũng hạ giọng nói: "Thế này, chuyện trước đây ba đánh mẹ con là ba không đúng. Ba đảm bảo sau này sẽ không làm thế nữa."
Bị Lưu Lệ Cúc cuỗm hết tiền tiết kiệm, hai căn nhà mới còn chưa lấy được, dự án lại xảy ra tai nạn bị chỉnh đốn, tháng này không được một đồng tiền thưởng nào. Những khó khăn chồng chất khiến Chương Thạch Hổ cảm thấy từ sau khi ly hôn, gã luôn gặp đen đủi.
Khi con người lâm vào cảnh bế tắc, họ thường tìm cách cầu thần bái phật. Chương Thạch Hổ cũng đi tìm một thầy phong thủy đoán mệnh, thầy phong thủy nói cho gã Viên Đông Mai là quý nhân của gã. Lý do mà gã có thể từ một công nhân xây dựng nhỏ trở thành quản lý dự án, phát tài, đều là nhờ quý nhân tương trợ. Mà bây giờ gã ly hôn, đánh đuổi quý nhân nên mọi thứ mới không suôn sẻ.
Nghe thầy phong thủy nói, bấy giờ Chương Thạch Hổ mới cúi đầu nhận lỗi.
"Á Lan, trước đây là ba sai, con và mẹ tha thứ cho ba được không? Ba bây giờ hiểu rõ rồi, những người phụ nữ bên ngoài đều giả dối, chỉ có vợ chồng mới là nghịch cảnh gặp được chân tình. Con là con gái của ba, ba đã nuôi con suốt mười tám năm, dù con không phải là con trai nên có hơi tiếc nuối, nhưng ba chưa bao giờ để con thiếu ăn thiếu mặc. Khi con còn nhỏ ba cũng bế con đi khắp nơi. Khi con thi đỗ đại học, ba cũng mở tiệc mời khách, gặp ai cũng đều khen con giỏi giang. Ai mà chẳng phạm sai lầm, giờ ba đã biết sai rồi, con hãy tha thứ cho ba."
Chương Á Lan không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
"Ha! Ha! Ha!"
“Thế nào? Lúc có tiền thì bay bổng tận mây xanh, chê mẹ tôi chỉ biết làm việc nhà, chê tôi là đứa con gái vô dụng. Bây giờ ra ngoài gặp thất bại, mới bắt đầu nhớ đến mẹ và tôi à?”
Môi đôi tay ấm áp đặt trên đầu Chương Á Lan, Viên Đông Mai dịu dàng nói: "Á Lan, mẹ nghe theo con, chúng ta không để ý đến ông ta."
Cuối cùng Viên Đông Mai cũng xuất hiện, Chương Thạch Hổ đầy vẻ xấu hổ: "Đông Mai, Đông Mai, chúng ta đã là vợ chồng hai mươi năm, đừng tuyệt tình như vậy. Anh biết sai rồi, sau này chúng ta cùng nhau tiếp tục sống đi.”
Viên Đông Mai lắc đầu: "Chương Thạch Hổ, sau này ông đừng tìm tôi nữa."
Bỗng nhiên Triệu Hướng Vãn mở miệng, giọng nói của cô thanh thoát, mang theo sự linh động đặc trưng của tuổi trẻ, giống như dòng suối chảy êm đềm, yên tĩnh mà thản nhiên.
"Chương Thạch Hổ, có những việc đã làm thì phải chịu trách nhiệm."
Chương Thạch Hổ ngây người đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn trong một giây, rồi đột nhiên gã nổi giận.
Gã nhảy dựng lên, chỉ tay vào Triệu Hướng Vãn, chửi ầm lên: "Tất cả là tại mày! Tất cả là tại mày! Nếu không phải mày nói cái gì mà giám định ADN, Lưu Lệ Cúc đã không bỏ chạy. Nếu không phải mày xúi giục, vợ tao cũng sẽ không ly hôn với tao. Con nhãi ranh, cả ngày không chịu học hành, chỉ lo chuyện thiên hạ, rồi mày sẽ gặp báo ứng thôi!”