Ngụy Mỹ Hoa nghe thấy ông vẫn còn mạnh miệng, trong lòng không khỏi tức giận: "Không trách anh, chẳng lẽ lại muốn tôi tự trách bản thân sao? Là tôi không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, cho nên anh mới ra ngoài tìm phụ nữ! Một nhân viên phục vụ từ nông thôn, vợ của nhân viên bình thường ở nhà máy chúng ta, anh thật không kén chọn!"
Triệu Thanh Vân thấy vợ mình không nắm bắt được trọng điểm, cứ mãi chìm trong chuyện ông ngoại tình mà chẳng hề quan tâm đến vụ án g.i.ế.c người, ông bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng... người phụ nữ này có đầu óc không? Mạng người quan trọng, tính mạng của ông sắp không giữ được, còn đi lôi chuyện ngoại tình và khẩu vị tồi ra nói!
Triệu Thanh Vân hít sâu một hơi, đưa tay xoa chán, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
"Chuyện này đúng là lỗi của anh, không liên quan gì đến em. Em là một người mẹ tốt, là một người vợ tốt, đã làm tròn trách nhiệm với gia đình. Anh đã sai lầm trong lúc nhất thời, bị người phụ nữ đó dụ dỗ đến không kiềm chế được, anh rất xin lỗi. Hiện tại anh bị cuốn vào vụ án g.i.ế.c người này, không biết ai ở phía sau phá rối, muốn hãm hại anh."
Cuối cùng lý trí của Ngụy Mỹ Hoa cũng quay lại. Đúng rồi, vấn đề tác phong nhiều nhất là bị giáng chức, bị đơn vị khiển trách, nhưng g.i.ế.c người thì phải đền mạng, nếu tội danh được xác nhận thì cả gia đình sẽ lâm nguy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là không thể để Triệu Thanh Vân gánh tội g.i.ế.c người.
"Chuyện này ồn ào có hơi lớn, bởi vì tác phong của anh có vấn đề có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan. Anh đã gọi điện cho ba, nhờ ông ấy nói chuyện với lãnh đạo Tỉnh ủy, xem có thể chỉ bị xử lý nội bộ trong Đảng, cố giữ lại vị trí hiện tại hay không."
Ngụy Mỹ Hoa cười lạnh: "Anh nằm mơ đi. Anh bị cảnh sát đưa đi từ Tỉnh ủy, ảnh hưởng rất xấu đến cơ quan, sau lưng không biết bao nhiêu người đang bàn tán, tin đồn đã lan khắp nơi. Nguyễn Ôn Luân nhắm đến chức Bí thư đã lâu, bây giờ anh gặp nạn chắc hẳn muốn đạp anh vài cái. Bây giờ anh ta đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Anh còn muốn giữ lại vị trí hiện tại? Không bị khai trừ đã là may mắn rồi!"
Triệu Thanh Vân thở dài một tiếng: "Bỏ đi, bây giờ quan trọng nhất là phải xóa bỏ tội danh g.i.ế.c người. Không biết ai đã tính kế, g.i.ế.c người rồi đổ tội cho anh. Bây giờ anh không thể ra ngoài, không thể điều tra, em giúp anh một tay."
Biết chồng mình ngoại tình, Ngụy Mỹ Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh ông, mắng ông nhưng khi nhìn thấy mái tóc hai bên đã điểm bạc của ông, đôi mắt phượng ảm đạm, lời nói đầy vẻ van nài, không hiểu bà ta sao lại mềm lòng.
"Anh thực sự không g.i.ế.c người."
"Tất nhiên! Chúng ta quen biết nhau bao lâu, chẳng lẽ em không hiểu anh sao? Nếu muốn cắt đứt với người phụ nữ đó, anh có cả trăm cách, hà cớ gì phải ra tay g.i.ế.c người?"
Ngụy Mỹ Hoa im lặng không nói. Triệu Thanh Vân là người làm việc cẩn thận, thận trọng, ngoại tình cũng phải đến khách sạn cách trung tâm thành phố mười mấy km, không qua đêm ở bên ngoài, rất biết giữ gìn danh tiếng, đúng là không thể nào hành động liều lĩnh bốc đồng như vậy.
"Vậy... Anh nghĩ ai là người đã hại anh?"
"Không phải là chồng của Ông Bình Phương thì là kẻ thù chính trị của anh. Vì mối hận bị cướp vợ, Phan Quốc Khánh có thể làm như vậy, vừa g.i.ế.c vợ để trả thù, vừa đổ tội cho anh, khiến anh trở thành kẻ thế mạng, một mũi tên trúng hai đích. Cũng có thể là Nguyễn Ôn Luân, cậu ta biết anh có tình nhân mà không báo cáo, lại cố tình giăng bẫy để anh mắc vào."
"Phan Quốc Khánh? Không thể nào. Cậu ta chỉ là nhân viên kinh doanh của nhà máy chúng ta, là một người đàn ông thật thà, siêng năng làm việc, nhưng khi ngồi trên bàn tiệc thì đến cả lời chúc rượu cũng không nói tròn câu. Nếu không phải nhờ tửu lượng tốt, chắc chẳng ký được hợp đồng nào. Tôi đã gặp cậu ta vài lần ở đơn vị, lúc nào cậu ta cũng tươi cười, đối xử với ai cũng hòa nhã, chưa bao giờ tranh cãi với ai."