Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Chương 124

Dường như Triệu Thanh Vân nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt từ từ đỏ bừng lên, lắp bắp mãi không nói được lời nào.

Lần đầu tiên Hứa Tung Lĩnh thấy Triệu Thanh Vân lúng túng như vậy, nhíu mày thúc giục: "Đến lúc này rồi, ông còn định giấu giếm điều gì nữa?"

Triệu Thanh Vân nhìn Triệu Hướng Vãn một lần nữa, quyết tâm nói ra sự thật: "Tối hôm đó, Ông Bình Phương nói với tôi rằng lần này Phan Quốc Khánh về nhà mấy lần cứ muốn gần gũi với cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý chê cậu ta không có phong tình. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi vốn không thể công khai, đừng để chồng cô ấy tức giận nên tùy tiện khuyên cô ấy vài câu. Phan Quốc Khánh thường xuyên đi công tác, bên cạnh không có người phụ nữ nào, khát khao quá mà vợ lại không cho, chẳng lẽ cậu ta lại không nghi ngờ? Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu Phan Quốc Khánh muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ phát hiện ra thôi."

Triệu Hướng Vãn đã hiểu ra.

Phan Quốc Khánh là chồng hợp pháp của Ông Bình Phương, thường đi công tác xa nên hiếm khi có cơ hội ở bên nhau. Khó khăn lắm mới về nhà vào dịp Tết, chắc chắn muốn gần gũi nhiều hơn. Nhưng Ông Bình Phương vì đã trở thành nhân tình của Triệu Thanh Vân, nên toàn bộ tình cảm đều dành cho ông, chê bai Phan Quốc Khánh, không chịu quan hệ vợ chồng với anh ta. Phan Quốc Khánh sinh nghi, phát hiện ra mối quan hệ của họ, nên đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người.

— Nếu đúng như vậy, thì cũng hợp lý.

Nói về chuyện riêng tư của mình trước mặt con gái ruột, Triệu Thanh Vân cảm thấy như bị lột trần và treo lên tường thị chúng, mặt tối sầm lại.

Triệu Hướng Vãn lại điềm tĩnh hơn mọi người tưởng, giả vờ như không thấy gương mặt đỏ bừng của Triệu Thanh Vân, chủ động chuyển đề tài: "Tại sao ông lại nghi ngờ Nguyễn Ôn Luân?"

"Nguyễn Ôn Luân và tôi cạnh tranh vị trí tổng bí thư, đấu đá với nhau trong tối ngoài sáng đã hơn một năm rồi. Thấy kết quả sắp được công bố sau Tết, ông ta biết bản thân không có hy vọng, nên rất có thể là cố tình hãm hại tôi."

"Chỉ để kéo ông xuống, tố cáo ông có vấn đề về tác phong không phải đơn giản hơn nhiều sao? Tại sao lại phải mang tiếng là kẻ g.i.ế.c người?"

"À..."

Triệu Thanh Vân lúng túng. Triệu Hướng Vãn nói đúng, việc đấu đá chính trị với Nguyễn Ôn Luân mà dẫn đến g.i.ế.c người là điều không đáng, không giống với phong cách của ông ta.

Triệu Hướng Vãn nhận được câu trả lời mà mình muốn, gấp sổ ghi chép lại, đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Triệu Hướng Vãn."

Triệu Thanh Vân cẩn thận gọi tên cô: "Những chuyện trước đây... cha xin lỗi con, mong con đừng để bụng, m.á.u chảy ruột mềm, đúng không?"

Nghe câu "xin lỗi", Triệu Hướng Vãn nhất thời không biết trong lòng mình là vui hay buồn. Cô lắc đầu, bình thản nói: "Đây là trách nhiệm của tôi."

Triệu Hướng Vãn sải bước về phía trước, bóng lưng kiên định và tự tin.

Triệu Thanh Vân nhìn dáng người cao ráo, thon thả của con gái trong bộ đồng phục khí chất oai phong lẫm liệt, không khỏi ngẩn ngơ. Nếu năm đó không bỏ rơi cô, mà chăm sóc cẩn thận bên mình, có lẽ trên người cô sẽ ít gai góc hơn, có lẽ cũng sẽ ngoan ngoãn như Triệu Thần Dương, bám lấy cánh tay ông mà gọi cha?

Con bé thông minh như vậy, một trái tim tinh tế nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được những gì ông đang nghĩ. Lần đầu gặp nhau ở khách sạn Tứ Quý, tại sao ông lại nghĩ cô bé chỉ là một cô gái quê mùa, không có gì, không bằng Triệu Thần Dương?

Hối hận không?

Giờ đây, Triệu Thanh Vân biết rõ mình đã hối hận.

Người đầu tiên mà Triệu Hướng Vãn điều tra là chồng của Ông Bình Phương, Phan Quốc Khánh.

Phan Quốc Khánh, với vẻ ngoài chất phác, gặp ai cũng cười, mặc một chiếc áo bông màu xanh lam giản dị, có mối quan hệ rất tốt với mọi người ở nhà máy xây dựng. Khi đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, anh ta trả lời đầy đủ, thái độ rất hợp tác.

Bình Luận (0)
Comment