“Đoán chừng là vậy đó, trước mắt chỉ mới là nghi phạm thôi, nếu như không tìm được đầy đủ chứng cứ, e rằng sẽ rất khó khởi kiện, đến lúc đó chỉ có thể thả ông ấy ra thôi.”
Khuôn mặt Phan Quốc Khánh có chút vặn vẹo, khuôn mặt đầy mụn càng trở nên xấu xí hơn, hai tay anh ta vô thức dùng sức, “xoẹt” một tiếng, chiếc váy lụa dài trong tay anh ta bị xé thành hai nửa.
“Không thể thả ông ta! Ông ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, chính ông ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, sao có thể thả ông ta được?”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Cũng không còn cách nào khác, cảnh sát chúng tôi phá án chỉ nói tới sự thật, đưa ra chứng cứ, cũng không có dùng kiểu đánh để ép người khác nhận tội.”
Phan Quốc Khánh ngồi xuống giường, mũi hít mấy cái, đôi môi mím chặt, không nói tiếng nào.
Sau vô số lần xây dựng tâm lý, thành lũy kiên cố trong lòng Phan Quốc Khánh cũng ầm ầm đổ sụp xuống, những suy nghĩ không chút phòng bị trong lòng anh ta cũng hiện ra trong đầu Triệu Hướng Vãn.
[Rõ ràng mình đã sắp xếp tốt như thế, sao lại không thể kết tội cái tên Triệu Thanh Vân kia chứ?]
[Mấy cảnh sát này hành động cũng nhanh thật đấy, mình vốn còn định chuẩn bị chờ tới lúc bọn họ chưa tìm ra sẽ tiết lộ một chút tin tức. Triệu Thanh Vân muốn thoát sao? Đừng hòng!]
[Bóp c.h.ế.t con khốn đó chẳng tốn tí sức lực nào, ông đây nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô ta, thật là kích thích! Lúc phải làm chuyện vợ chồng với ông đây, hệt như đang ở pháp trường, liều mạng cãi nhau, không những thế còn cào rách cổ ông đây. Nhưng lại rất tình nguyện lên giường với người đàn ông khác, chạy hàng chục dặm đường tự nguyện dâng hiến, đúng là một con khốn không biết xấu hổ!]
[Đến khách sạn thuê phòng sao? Ông đây để đôi gian phu dâm phụ các người sung sướng! Vậy nếu uống say thì sẽ ra thế nào? Lái xe giống ông đây vậy. Chờ tên khốn Triệu Thanh Vân này ra ngoài, ông đây lẻn vào từ hành lang, g.i.ế.c người rồi rời đi theo đường cũ, thần không biết quỷ không hay, ai mà biết được ông đây đã uống nửa lít rượu còn có thể g.i.ế.c người được chứ?]
…
Chi tiết hành động g.i.ế.c người Phan Quốc Khánh từng chút từng chút phơi bày ra trước mắt, sắc mặt Triệu Hướng Vãn càng lúc càng nghiêm túc, cô đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào cổ Phan Quốc Khánh: “Cổ anh bị sao thế?”
Phan Quốc Khánh sợ hãi, kinh ngạc, theo bản năng dùng tay trái che vết thương nơi cần cổ: “Không, không có gì, tôi ngứa nên gãi, vô tình làm xước da.”
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Trước kia, cách đây không lâu.”
Sự lắp bắp bất ngờ của Phan Quốc Khánh khiến Chu Phi Bằng sinh ra cảnh giác, anh ta đứng lên, đưa tay kéo bàn tay đang che cổ của Phan Quốc Khánh, sau đó xé mở cổ áo, cẩn thận đánh giá vết thương của anh ta.
Ba vệt m.á.u kéo dài từ sau gáy đến tận mang tai, độ sâu khoảng chừng một li, da bên cạnh cũng lộ ra ngoài, xem ra bị thương không nhẹ.
Chu Phi Bằng cười lạnh một tiếng: “Anh tự làm sao? Ra tay cũng nặng thật đấy.”
Anh ta dùng một tay giữ vai Phan Quốc Khánh lại, tay còn lại vặn cánh tay anh ta, cưỡng ép giơ bàn tay của anh ta ra trước mặt: “Anh không để móng tay, sao lại có thể cào sâu như vậy chứ?”
Nhịp tim của Phan Quốc Khánh đột nhiên tăng nhanh, anh ta hét thảm một tiếng: “Cảnh sát, anh nhẹ tay một chút, bởi vì cào rách sâu như thế nên tôi mới cắt móng tay.”
Hà Minh Ngọc cẩn thận quan sát một chút, đôi chân mày nhíu lại: “Vừa cắt móng tay? Tôi thấy mép móng tay của anh khá sần sùi, e rằng không phải cắt, anh có thói quen cắn móng tay đúng không?”
Một lời nói dối cần tới vô số lời nói dối khác để che đậy.
Đầu óc Phan Quốc Khánh xoay chuyển rất nhanh, gương mặt đỏ lên, nói: “Cái đó, cảnh sát à, các người hãy thả tôi ra đi. Vết cào này là trong lúc tôi cùng Ông Bình Phương làm chuyện vợ chồng, cô ấy hưng phấn nên cào trúng đấy.”