Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Chương 138

Nói đến vế sau, giọng của Phan Quốc Khánh gần như nghẹn ngào: “Triệu Thanh Vân có gì tốt chứ? Lớn tuổi hơn tôi, lại còn có vợ con, cho dù có chức có quyền thì sao chứ? Ông ta chẳng tiêu một đồng nào cho cô ấy, ngay cả tiền khách sạn cũng Bình Phương chi trả, loại đàn ông gì thế này?”

Hứa Tung Lĩnh nhìn thấy cảm xúc của anh ta đã mất không chế, quyết định đốt thêm một ngọn đuốc nữa, cười nhạo một tiếng: “Anh có muốn thử ngắm mình trong gương không? Anh xấu xí như vậy, lại chẳng có học vấn, anh dùng gì để so với Triệu Thanh Vân đây?”

Sự tức giận đã khiến mắt Phan Quốc Khánh hằn lên những tia máu: “Tôi xấu xí á? Cho dù tôi có xấu xí đến đâu thì cũng có xấu bằng tên Triệu Thanh Vân không biết xấu hổ kia không? Ông ta có vợ có con, còn ra ngoài tìm phụ nữ khác, ông ta mới xấu xí đấy!”

Sự miêu tả trong quyển nhật ký đó cũng không khiến Triệu Hướng Vãn đỏ mặt, giờ phút này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Dẫn dụ Phan Quốc Khánh nói ra sự thật.

Tinh thần Phan Quốc Khánh đã gần như tan vỡ, giờ phút này chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là có thể đạt được mục đích rồi.

Triệu Hướng Vãn xoay người lại, từ từ đi đến trước mặt Phan Quốc Khánh, hai tay chống trên mặt bàn, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ dị, bên khoé miệng là nụ cười giễu cợt.

“Nếu anh cảm thấy Triệu Thanh Vân xấu, vậy sao không tiện tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy đi?”

“Giết ông ta làm gì? Chẳng lẽ để đôi nam nữ này xuống âm phủ làm vợ chồng sao? Đừng hòng nhé, ông đây chỉ g.i.ế.c một người, rồi để người còn lại làm người c.h.ế.t thay.”

Hứa Tung Lĩnh và Hà Minh Ngọc cùng trao đổi ánh mắt, Hà Minh Ngọc chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, chỉ hận không thể nhảy cẫng lên hoan hô: Anh ta thừa nhận! Anh ta thừa nhận rồi!

“Trong quyển nhật ký, Ông Bình Phương đã từng viết, c.h.ế.t là một kiểu giải thoát, bởi vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi người đàn ông vô năng là anh, rốt cuộc cũng không cần phải nhìn thấy gương mặt xấu xí này của anh nữa…”

Câu nói này, tựa như d.a.o nhọn xuyên thẳng qua xương cốt anh ta, tàn nhẫn đ.â.m thẳng vào trong lòng anh ta, lòng tự trọng yếu ớt của anh ta vỡ tung như một quả bóng bay.

“Ha ha, cô ta chỉ muốn thoát khỏi tôi? Cô ta chỉ muốn thoát khỏi tôi thôi sao? Cô ta có thể mở miệng nói muốn ly hôn với tôi kia mà? Tại sao lại không nói? Cô ta là muốn dùng tiền của tôi đi nuôi đàn ông khác! Con khốn này, cô ta đáng chết!”

“Vậy nên anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy.” Tốc độ nói chuyện của Triệu Hướng Vãn tăng nhanh.

“Đúng! Là tôi g.i.ế.c cô ta đấy! Lúc tôi gõ cửa, con khốn này còn tưởng người tình của cô ta quay lại, hưng phấn chạy tới ôm lấy cổ tôi. Đến khi nhìn thấy mặt tôi, cô ta lập tức thay đổi, đưa tay hất tôi ra. Tôi hận, hận tới mức răng nghiến tới mức sắp mẻ! Tôi bóp cổ cô ta, hỏi: Cô còn có lương tâm hay không! Thế mà cô ta không chỉ không phục mà còn dùng móng tay dài cào tôi, sự đau đớn đó khiến tim tôi cũng đau đớn theo. Tôi cứ tiếp tục dùng sức, dùng sức bóp chặt, tôi thấy sắc mặt cô ta tái mét, tôi thấy cô ta liếc mắt, trong lòng tôi cảm thấy vui sướng, vô cùng vui sướng! Con khốn này!”

Phan Quốc Khánh gào thét hệt như một tên điên, khuôn mặt anh ta vặn vẹo, hai bàn tay siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, còng tay trên cổ tay gõ trên chiếc bàn sắt phát ra mấy tiếng vang chói tai.

“Thế anh cạo đầu là vì không muốn lưu lại tóc ở hiện trường đúng không?” Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa như gió thổi qua mặt hồ, khiến Phan Quốc Khánh theo bản năng nói chuyện theo cách nghĩ của cô.

“Ở phía Bắc, mỗi lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi thường thuê video về xem, các người có xem qua bộ phim “Cảnh sát chìm” chưa? Tôi biết mình không thể để lại dấu vết g.i.ế.c người, thế nên tôi đã cạo đầu.”

Bình Luận (0)
Comment