Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Chương 68

Triệu Hướng Vãn quay đầu, nháy mắt với Hứa Tung Lĩnh.

Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái, sửa sang lại dây an toàn bên hông một chút, sau đó chống một tay lên bệ cửa sổ, nhảy lên.

Anh ta xuất thân là lính đặc chủng, động tác vừa nhạy bén vừa có lực, bước qua khung thép, vội vàng đến gần Quý Chiêu.

Chân Hứa Tung Lĩnh vừa chạm lên khung thép một cái, đã khiến khung thép lay động một trận. Rõ ràng khung thép được hàn vào vách tường như thế không chịu nổi sức nặng của hai người. Tấm bảng hiện cũng lung lay sắp rơi, người xem cũng sợ hãi run rẩy.

Tất cả mọi người đều nín thở, mấy người nhát gan lập tức che mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Hứa Tung Lĩnh từ từ tiến đến gần Quý Chiêu, tim Triệu Hướng Vãn đập nhanh hơn, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Quý Chiêu, tinh thần căng thẳng cao độ.

Hình ảnh trong đầu Quý Chiêu cũng không hề thay đổi, vẫn là cánh đồng tuyết, nơi hoang dã, cây khô và chim sơn ca. Chim sơn ca đang rúc trong tổ chim, lười biếng giơ một bên cánh che đầu mình lại, nhắm mắt ngủ yên lặng ngủ.

Khung thép đung đưa.

Cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động.

Nhưng con chim sơn ca lại ngủ rất yên tâm trong tổ của mình.

Sau khi xác nhận nội tâm của Quý Chiêu vẫn bình tĩnh, sẽ không có bất kỳ phản kháng gì, tay phải Triệu Hướng Vãn giơ lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống, trên mặt lộ vẻ kiên định: “Lên!”

Ở hành lang khách sạn không tìm được vật để cố định, chỉ có thể cố định đầu còn lại của dây an toàn ở ngang hông hai cảnh sát khác. Hai người họ vũng vàng bấu vào bệ cửa sổ ở hai bên, mượn chiều thẳng đứng của bức tường để chống đỡ, làm giảm đi lực kéo của sợi dây. Nhìn thấy động tác tay của Triệu Hướng Vãn, hai người cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, chuẩn bị chịu đựng lực kéo to lớn kia.

Nhất định phải bắt được Quý Chiêu trước khi tấm bảng hiệu rơi xuống!

Động tác của Hứa Tung Lĩnh như nước chảy mây trôi, chỉ một giây đã có thể bắt được Quý Chiêu, sau đó cũng lập tức vòng sợi dây an toàn đã chuẩn bị từ trước qua bên hông anh, sau đó nhấc anh lên khỏi khung thép.

“Cọt… kẹt!” Chiếc khung thép cũng không chịu nổi phần lực này, chỗ nối với tường cũng bất ngờ gãy lìa.

Hứa Tung Lĩnh bước nhanh như bay, lao về phía bệ cửa sổ trước khi khung thép kia hoàn toàn rơi xuống. Hà Minh Ngọc, Chu Phi Bằng lập tức tiến lên, nhoài người ra, vững vàng đón lấy hai người.

Một tiếng hoan hô vang lên, Hứa Tung Lĩnh đưa Quý Chiêu trở về an toàn.

Bởi vì căng thẳng quá mức khiến hai chân Quý Cẩm Mậu nhũn ra, ông ấy ôm lấy Quý Chiêu, vừa khóc vừa cười: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”

Hứa Tung Lĩnh cởi dây thường bên hông ra, vừa rồi khi hai người đến gần bệ cửa sổ, khung thép đã rơi xuống, thế nhưng cũng sự phối hợp ăn ý của các đồng đội, không có ai bị thương cả.

Hứa Tung Lĩnh quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn, gật đầu tán thưởng.

Nếu như không nhờ Triệu Hướng Vãn trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, chỉ cần anh không phối hợp, nhiệm vụ giải cứu này sẽ đầy rẫy khó khăn.

Triệu Hướng Vãn như trút được gánh nặng.

Nói thật, khi bỏ ngoài tai lời phản đối của đội trưởng Hứa, chủ động đứng ra trò chuyện với Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy áp lực trước đây chưa từng có.

Cũng may không có nguy hiểm gì, cũng may mọi người đều bình an vô sự.

Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, ở trong ổ của mình, chú chim sơn ca mở mắt ra, đang tò mò thò đầu ra ngoài tổ chim, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment