Chương 153:
Chương 153:Chương 153:
Trong rừng cây nhỏ dưới tòa ký túc xá, một bà lão đang lo lắng chờ đợi. Lại là Lưu Bội Trân!
Thẩm Khả Di nhìn xung quanh một chút, bây giờ đã tan học. Học sinh ở trong ký túc xá hoặc là đi ăn cơm, hoặc là đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, không có ai chú ý tới bọn họ.
Cô ta đi đến, lạnh lùng nói: "Sao bà lại tới nữa vậy? Tiên mua công thức nấu bún ốc tôi sẽ không trả lại cho bà đâu. Các người tự kinh doanh quây hàng thành như vậy cũng không thể trách tôi được!"
Sắc mặt Lưu Bội Trân có chút khó coi, nghĩ thâm con bé này bây giờ lại càng kiêu ngạo hơn trước, nếu là cháu gái bà ta thì đã sớm bị bà ta đánh cho một trận rồi.
Nhưng mà ai bảo con bé này có chút bản lĩnh chứ!
Khi đó bà ta vừa nghe nói chuyện Tần Thục Huệ mở quán bún ốc kiếm tiền liền đỏ mắt ghen tị. Bà ta cũng muốn dựa vào cách này kiếm tiền, nhưng khổ nỗi không tìm được cách nấu. Khi bà ta đang hỏi thăm xung quanh thì gặp được Thẩm Khả Di.
Thẩm Khả Di chủ động nói là trong tay cô ta có công thức nấu bún ốc nhà Phương Thanh Nghiên muốn bán cho bà ta, nhưng mà giá bán là một ngàn tệ.
Một số tiền lớn như vậy, Lưu Bội Trân làm sao có thể bỏ ra được. Nhưng Thẩm Khả Di lại nói công thức này là Phương Thanh Nghiên lấy từ chỗ cô ta, chỉ cân mang công thức này đi làm bún ốc thì nhất định còn kiếm được nhiều tiền hơn Phương Thanh Nghiên. Thẩm Khả Di dùng công thức này làm cho bọn họ một phần bún ốc, ăn rất ngon, cô ta còn hứa sẽ nói cho bọn họ biết cách kiếm tiền như thế nào, còn đảm bảo là nếu kiếm không ổn định sẽ bôi thường.
Lưu Bội Trân liền động tâm, cắn răng đưa tiền, rồi lại dưới sự chỉ đạo của Thẩm Khả Di gom đủ đồ bày sạp, sau đó liên nếm được quả ngọt kiếm tiền.
Khi đó kiếm được rất nhiều, mỗi ngày phải được một trăm tệ hay có khi còn nhiều hơn. Kết quả lại bị đám người Mã Minh quấy rối, đã thế Phương Thanh Nghiên bên kia lại mở một cửa hàng, cướp hết lợi nhuận. Quán nhỏ của nhà bà ta liên không mở tiếp được nữa.
Lưu Bội Trân không nói được hai đứa con trai, liền chỉ có thể tới tìm Thẩm Khả Di đòi lại tiền. Thẩm Khả Di cũng không phải dễ bắt nạt, mà Lưu Bội Trân cũng không dám đi tìm một học sinh trong trường gây chuyện.
Thẩm Khả Di cảm thấy những người Phương gia này thật sự không có đầu óc, chuyện tốt như vậy đều bị bọn họ phá hỏng hết.
Lúc ấy Phương Thanh Nghiên chịu ảnh hưởng của cô ta đi mở quán bún ốc, cô ta vốn cũng không để vào mắt. Về sau mới biết được việc làm ăn kia có bao nhiêu phát đạt.
Thật ra cô ta cũng thèm bún ốc, cảm thấy mình mà muốn kinh doanh thì nhất định còn hơn Phương Thanh Nghiên, vì thế ở nhà thử làm một chút. Kết quả phát hiện căn bản không hề đơn giản như vậy, ngay cả nấu nước canh bún ốc cần dùng nguyên liệu với gia vị gì cô ta cũng không rõ.
Vì thế, cô ta cũng chỉ có thể lén đi theo hỏi thăm, quan sát thời điểm Phương Thanh Nghiên đi mua nguyên liệu mua những gì, rồi mua theo giống như Phương Thanh Nghiên mua, thử nấu lại mới nấu ra nước canh bún không khác biệt lắm. Thẩm Khả Di dự định về sau mang công thức này đi kiếm tiền. Nào ngờ Phương Thanh Nghiên ở trường học lại nhằm vào mình như vậy, sau đó lại thấy Lưu Bội Trân muốn bán bún ốc liền dứt khoát bán công thức này đi.
Để cho người Phương gia cướp đi việc làm ăn của Phương Thanh Nghiên, vừa hay áp chế nhuệ khí của Phương Thanh Nghiên!
Đáng tiếc người Phương gia lại quá kém!
Thẩm Khả Di cũng không muốn để ý đến người Phương gia nhưng Lưu Bội Trân thật sự quá bám người. Cô ta cũng không muốn làm to chuyện, liền bảo Lưu Bội Trân dùng chuyện của mấy tên lưu manh kia để trả thù.
Lưu Bội Trân một lòng một dạ muốn trả thù Phương Thanh Nghiên cũng sẽ không tới gây phiền toái cho cô ta.
Ai biết vừa được một thời gian thì người này lại tìm tới cửa.
Hai người đều có tâm tư riêng, Lưu Bội Trân cũng nhanh chóng tươi cười: "Lúc trước không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, tôi không so đo chuyện công thức nấu bún ốc nữal"
"Biện pháp trút giận tôi đã nghĩ giúp bà, công thức nấu bún các người cũng có rồi, là tự các người không chịu tiếp tục mở cửa hàng, không liên quan đến tôi!"
Thật ra Lưu Bội Trân vẫn chưa trút được giận. Bà ta mời người đi tìm Tần Thục Huệ gây chuyện cũng tốn không ít tiền, kết quả chỉ là chút ẩu đả nhỏ, cũng không thật sự gây ra tổn thất gì.
Cửa hàng của người ta vẫn mở rất tốt!
Cứ tiếp tục như thế không phải cách, hai đứa con trai trong nhà cũng vì chuyện ai có thể mở cửa hàng mà cãi nhau. Bà ta nghĩ Thẩm Khả Di có chủ ý như vậy, không bằng lại đến hỏi cô ta có công thức nào khác có thể bán hay không.