Chương 158:
Chương 158:Chương 158:
Vòng ngọc quý giá như vậy, tự mình mang đi bán liền kiếm được một số tiền lớn rồi
Cho nên, người bán vòng ngọc thật ra là hai vợ chồng Viên Hồng Huy. Da mặt bọn họ cũng đủ dày, lại có thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu một người chết!
Đương nhiên, cho dù biết những chuyện này thì hiện tại Phương Thanh Nghiên cũng sẽ không nói gì. Cô còn phải chờ vợ chồng Viên Hồng Huy mắc câu, ngoan ngoãn đến tòa án làm chứng thay cô.
Vừa nghe Viên Hồng Huy nói như thế, Vu Na Linh liền cười cười: "Các người thấy được mặt trên khắc chữ, vậy thì nhất định không sai. Cho nên lúc ấy các người bán vòng ngọc cho ai vậy?"
Viên Hồng Huy nói: "Bán cho một cửa hàng trang sức ở huyện Nam Hương, nhưng mà đã mười năm trôi qua rồi, cũng không biết cửa hàng kia có còn hay không..."
Hắn ta đã đem chuyện bán vòng ngọc đổ lên người Phương Chí Cường, cũng không sợ nói ra sự thật. Hơn nữa hắn ta cũng hy vọng đôi vợ chồng này có thể tìm thấy được vòng ngọc, thì tin tức hắn ta cung cấp mới xem như có giá trị, đối phương mới có thể thật tâm thật ý cảm kích.
Vu Na Linh hỏi cửa hàng trang sức kia ở nơi nào, Viên Hồng Huy liền nói rất rõ ràng, thậm chí hắn ta còn xin nhân viên phục vụ giấy bút để viết địa chỉ.
Củng Kiến Trung nhìn thoáng qua địa chỉ kia, liền nói: "Cửa hàng trang sức này hình như vẫn còn mở, nhưng mà đã đổi chủ rồi, là con trai của ông chủ cũ. Ông chủ cũ tuy đã về hưu nhưng trí nhớ hình như vẫn còn rất tốt, chắc vẫn còn nhớ được chuyện này."
Viên Hồng Huy cũng gật đầu: "Ông chủ kia chắc chắn vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Chính ông ấy cũng nói vòng ngọc kia rất hiếm thấy, lúc ấy còn nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, không chừng còn nhớ ra cả tên khắc trên vòng ngọc.
Mấy người liền thương lượng chờ sau khi ăn xong sẽ đến cửa hàng trang sức hỏi thăm chuyện này.
Đồ ăn trên bàn rất nhanh đã lên đủ.
Được một lúc, Củng Kiến Trung nói: "Hồng Huy à, cậu đã có thể cung cấp những tin tức này, vậy chứng tỏ cậu là một trong những người biết chuyện năm đó. Hiện tại hai vợ chông bọn họ muốn đưa Phương Thanh Nghiên trở về nhận tổ quy tông, gặp một chút vấn đề khó khăn, có thể cần có cậu giúp đỡ.
"Có chuyện gì cần cô cứ việc nói ra, chỉ cần tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp!" Viên Hồng Huy đồng ý vô cùng thoải mái, hắn ta hiện tại thâm nghĩ làm thế nào để Vu Na Linh càng có thiện cảm với bọn họ, về sau có thể đổi thêm càng nhiều lợi ích.
Củng Kiến Trung lại hỏi: 'Chắc hẳn cậu vẫn còn nhớ rõ dì Phương chứ?"
Dì Phương chính là Lưu Bội Trân.
Viên Hồng Huy nhíu mày, chỉ vừa nghe đến cái tên này đã khiến hắn ta nhớ tới rất nhiều hồi ức không thoải mái. Khi còn bé hắn ta cùng lắm là chỉ ăn một cái bánh bao trắng của Phương Chí Cường thôi mà liền bị Lưu Bội Trân đi theo nói hắn ta cả buổi chiều, cuối cùng Lưu Bội Trân còn lấy đi một cái bánh bao trắng ở nhà hắn, hại hắn ta bị người trong nhà đánh cho một trận. Hắn ta gật đầu: "Vẫn còn nhớ. Hiện tại, dì Phương có khỏe không?”
Củng Kiến Trung cười cười, không trả lời vấn đề này, mà là nói ra: "Dì Phương là dạng người gì cậu cũng biết. Bây giờ bà ta còn gây chuyện với vợ của Chí Cường, không chịu thừa nhận năm đó là do Chí Cường muốn giữ Thanh Nghiên lại nuôi, mà cứ nói là vợ Chí Cường bán cháu trai của bà ta đi. Chuyện này vô cùng âm ï. Ba mẹ ruột của Thanh Nghiên cũng đã tìm tới mà dì Phương vẫn không chịu thả người. Bà ta nói là muốn đi kiện, còn muốn nháo đến đài truyền hình..."
Nói đến đây thì Viên Hồng Huy còn có cái gì không rõ, đây là muốn hắn ta ra làm chứng.
Vẻ mặt Vu Na Linh cũng chờ mong nhìn hắn ta, hỏi: "Phương tiên sinh mang vòng ngọc đưa cho anh chứng tỏ anh ấy rất tin tưởng anh. Năm đó anh ấy làm thế nào cứu được con gái của tôi từ trong tay bọn buôn người, anh có thể kể lại một chút không?”
Viên Hồng Huy làm như suy tư nói: "Lúc ấy là ở bệnh viện, vợ Chí Cường bị khó sinh. Có một người phụ nữ ôm một bé gái từ phòng sinh chạy ra ngoài, tôi cảm thấy không đúng nên liên đi lên ngăn cản, kết quả người nọ bỏ lại bé gái rồi bỏ chạy!"
Nói xong, hắn ta thở dài một tiếng: "Tôi lúc ấy cũng không biết con của Chí Cường không giữ được, còn vụng trộm giữ lại bé gái cứu được từ trong tay bọn buôn người, nếu tôi mà biết thì chắc chắn sẽ ngăn cản cậu ấy, cô nói đây là cái chuyện gì chứ!”
Mấy lời này của hắn ta xem như là nhận hết công lao về mình, không chỉ nhận tiếng tốt, mà còn khoe rằng mình là người hùng đã cứu được bé gái từ trong tay bọn buôn người.
Nếu không biết sự thật chỉ sợ sẽ tin mấy lời quỷ quái này của hắn ta. Trong lòng mọi người đều biết rõ nhân phẩm Viên Hồng Huy ra sao, đều rất ăn ý không phản bác lời của hắn ta, dù sao cũng phải dỗ người ta đi làm chứng.