Chương 177:
Chương 177:Chương 177:
Thôn Sơn Tuyền nghe nói hai anh em nhà này cũng muốn ra khỏi thôn, cằm đều muốn rơi xuống đất.
Mọi người còn cười nhạo Tần Đại Minh, ngay cả vợ cũng không có, còn muốn kiếm tiền cho ai dùng đây?
Tần Đại Minh: "Lo lắng như vậy làm gì, dù sao thì chỉ cân không cho các người là được.”
Kỳ nghỉ đông vừa đến, các sinh viên lục tục về nhà, việc kinh doanh bún ốc cũng kém hơn không ít.
Nhưng thời tiết ngày càng se lạnh, được ăn một bát bún ốc nóng hổi trong người cũng là một loại hưởng thụ, nên trong quán họ vẫn có không ít khách quen ghé thăm.
Khi Phương Thanh Nghiên được nghỉ, ban ngày liền cô đều ở trong tiệm giúp đỡ, đến khi lúc lượng khách trong tiệm ít thì ngôi ở một bên làm bài tập.
Hơn ba giờ chiều là lúc thanh nhàn nhất của bọn họ, ngay cả người đi đường bên ngoài cũng rất ít, toàn bộ trong quán lúc này cũng vô cùng yên tính.
Chuông gió ở ngoài cửa đong đưa, Phương Thanh Nghiên vừa ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên dáng người thon dài đi vào.
Ánh mắt Lâm Khiên tràn đầy soi mói đánh giá quán ăn này, bộ dáng cà lơ phất phơ một tay đút túi, thân sắc có chút thờ ơ.
"Không có ai ra tiếp khách sao?"
Phương Thanh Nghiên đứng lên, mỉm cười nhìn hắn, nói: "Muốn ăn bún ốc vị gì?
Khi cô cười rộ lên mặt mày đều cong lên, hai má có hai lúm đồng tiền khiến cho cảm giác đạm mạc xa cách kia đột nhiên biến mất không còn một mảnh. Mà bộ dáng này của cô hình như là... rất ngọt.
Lâm Khiên cảm thấy đầu lưỡi có chút không chịu nghe theo sai khiến của mình: “Tùy... Tùy, tùy."
Tiếng nói vừa dứt, hắn nhanh chóng quay lưng lại ngồi xuống trước bàn ăn.
Tần Thục Huệ hiện tại đã đi đến tiệm trà sữa sát vách tán gẫu với chị Mã, trong tiệm hiện tại cũng chỉ có một mình Phương Thanh Nghiên, vì thế cô liền đi vào trong phòng bếp.
Vốn công việc nấu bún ốc không thuộc trách nhiệm của cô, nhưng hiện tại khách đã đến nhà, cô cũng không thể đẩy cho người ta sang một bên được.
Bát bún ốc này của Phương Thanh Nghiên nấu rất dụng tâm, không chỉ tỉ mỉ phối hợp nguyên liệu, còn nhét thêm hai miếng thịt ba chỉ vào bên trong.
Lâm Khiên nhìn dáng vẻ bận rộn của Phương Thanh Nghiên trong bếp, trước mắt bỗng có chút hoảng hốt.
Rõ ràng là tuổi tác của cô còn thua hắn, vậy mà cô thật sự biết nấu cơm...
Lúc trước ở trong bệnh viện, hắn nghe Tần Thục Huệ nói đồ ăn đều là do Phương Thanh Nghiên làm, lúc đầu hắn cũng có chút hoài nghi, nhưng sau khi ăn vào trong miệng phát hiện mùi vị cũng không tệ, thì hắn càng là nửa tin nửa ngờ.
Hơn nữa, ở trong mắt hắn, Phương Thanh Nghiên chính là một phần tử bạo lực, chứ nếu cô là một đứa con gái bình thường thì sao có thể chỉ cần một quyền là đã đánh ngất hắn?
Một cô gái bạo lực như vậy, hiện tại lại ở trong phòng bếp nấu cơm, tình huống này nhìn thế nào cũng đều là không đúng.
Lâm Khiên ngơ ngác nhìn, mãi đến khi Phương Thanh Nghiên bưng bún ốc đi ra cũng không lấy lại tinh thần.
Phương Thanh Nghiên đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi..." Lâm Khiên có chút sửng sốt, trên mặt không giấu được cũng hiện một màu ửng đỏ khả nghi, đột nhiên hỏi: "Có phải cô đã từng học quyên anh không?”
Phương Thanh Nghiên vẻ mặt buồn cười, nói: "Không có."
Chuyện đời trước, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi nói cho một người ngoài nghe.
"Vậy sao cô lại lợi hại như vậy...Lâm Khiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, chỉ cần mỗi khi nhớ lại chuyện đó thì gương mặt của hắn vẫn còn đau.
"Bình thường tôi rèn luyện tương đối nhiều, đôi khi cũng học thử một ít thủ pháp ra chiêu, như thế cũng có thể xem là đã học qua rồi đi." Phương Thanh Nghiên thuận miệng nói qua loa với hắn mà thôi.
Nhưng Lâm Khiên lại tin đó là thật, hắn đưa mặt tới: "Vậy cô dạy tôi đi..."
Phương Thanh Nghiên nhíu mày nhìn người thiếu niên tay nhỏ chân nhỏ trước mắt, một người bệnh tim học thứ này thật sự được sao?
Nếu trong quá trình huấn luyện xảy ra nguy hiểm gì, cô sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm đâu? "Nhà anh có tiền như vậy, muốn tìm người dạy không phải rất dễ sao?"
Lâm Khiên bĩu môi, chuyện này phải nói là rất khó, đa phần đều là hắn muốn học nhưng không ai dám dạy hắn, mẹ hắn cũng không cho phép hắn học mấy thứ này.
Nhưng phàm là những thứ bọn họ không đồng ý, thì hắn lại càng muốn học được những thứ này hơn.
Hắn thích leo lên chỗ cao, cảm thụ cảm giác tim mình đập bồm bộp. Hắn cũng thích ngẫu nhiên phóng túng chính mình, lâu lâu sẽ chạy trốn bọn họ một phen.
Hắn từ nhỏ đã rất thích cảm giác tiêu hao thể lực này.
Nhưng mà, những chuyện này chỉ có thể lén lút đi làm mà thôi.
Một khi đám người Tần Kiệt đến chăm sóc hắn, thì hắn chẳng khác gì một con chim hoàng yến bị người ta bóp cổ, không có bất kỳ tự do nào.
Cho nên, suốt ngày cả người hắn đều như mang gai, hắn muốn đuổi tất cả người bên người mình đi, thậm chí đôi khi còn có chút thích thú khi thưởng thức biểu tình nhăn nhỏ của những người đó.