Chương 184:
Chương 184:Chương 184:
Tần Thục Huệ cũng lên tiếng an ủi vài câu, trong lòng thì không khỏi thở dài.
Hai vợ chồng cãi nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hai người thay phiên nhau đến chỗ của bà tố khổ.
Tần Tú Lan vừa đến, liền không ngừng nói Củng Kiến Trung bên ngoài có người, nữ đồng nghiệp này có vấn đề, nữ đồng nghiệp kia có tật xấu.
Củng Kiến Trung thì oán giận Tần Tú Lan nghi thần nghi quỷ, cuộc sống này thật muốn sống không nổi nữa.
Tần Thục Huệ cũng biết vấn đề nằm ở em gái mình, nhưng sau khi bà khuyên qua vài lần, Tân Tú Lan đều không nghe, ngược lại còn cảm thấy bà ủng hộ người ngoài, cho nên oán giận.
Phương Thanh Nghiên nhìn thấy khuôn mặt kia của Tần Tú Lan, liền biết người dì út' này lại muốn bắt đầu kể khổ, cô muốn kiếm đường trốn trước, chạy đi tìm Tần Viện.
Cô hiện tại đã trưởng thành, tuy rằng gương mặt vẫn còn có vài phần ngây ngô, nhưng toàn bộ dáng người đã bắt đầu trở nên có lồi có lõm, nhìn cũng rất hấp dẫn.
Nét trẻ con mập mạp trên mặt cũng rút đi, đôi mắt hạnh nhân, mặt trái xoan, đây đúng là tiêu chuẩn của đại mỹ nhân, vì thế cho nên khi cô đột nhiên xuất hiện ở trong sơn thôn nhỏ bé nghèo khó lạc hậu như vậy, có vẻ không thích hợp cho lắm.
Tân Viện không thích học, nên cô ấy cũng không thi đậu vào trường Nhất Trung mà đi học nghề. Cô ấy cũng dựa vào nghề này học thẳng lên đại học, lấy được bằng cấp thì coi như xong việc. Mà trường trung học quản lý tương đối lỏng lẻo, cô ấy cũng giống như Phương Thanh Nghiên, lúc trung học cơ sở vừa đi học vừa kiếm tiền.
Phương Thanh Nghiên vẫn là rất bội phục Tần Viện, hiện tại cô có động lực cùng kinh nghiệm như vậy là bởi vì cô có ký ức của kiếp trước. Mà Tần Viện thì lại không giống vậy, cô ấy đối với tương lai của mình chỉ là một mảnh trắng xóa mà thôi, toàn bộ những thứ cô ấy làm đều làm mạnh mẽ cắn chặt răng xông về phía trước.
Hai người cũng đã lâu rồi không gặp nhau, nên hiện tại có một bụng tâm sự, hết trò chuyện trên trường học có tin tức gì thú vị tin tức, thì lại nói về những chuyện lúc trước.
Tần Viện nhịn không được nói đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, thôn Sơn Tuyền thay đổi lớn, hiện tại tất cả mọi người đang trồng trà, nói là chờ sau này muốn mở một vườn trà, làm một địa điểm du lịch để khai phá.
Nơi họ gặp nhau lần đầu tiên là lối vào vườn trà.
Phương Thanh Nghiên kìm lòng không đậu mà nghĩ tới thiếu niên kia, còn có con Husky ngu xuẩn ngốc manh đó nữa.
Năm đó, sau khi Lâm Khiên đi thì cô cũng không còn tin tức gì nữa.
Phương Thanh Nghiên cũng không có hỏi thăm quá nhiều, dù sao thì tính tình của cô trước giờ vốn có vài phần lãnh đạm, huống hồ cô vẫn cảm thấy mình cùng Lâm Khiên cũng không quen lắm.
Tuy ước định lúc trước của họ cũng chỉ là một bọt nước mà thôi, nhưng Phương Thanh Nghiên vẫn hy vọng ước định kia sẽ mang đến hy vọng cho Lâm Khiên.
Hoạt động giải trí trong thôn ít, theo sự phát triển của quốc gia, cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn, các thôn dân đều rất nhàn rỗi, họ thấy Tần gia náo nhiệt lên, liền nhao nhao đến nhìn thử xem.
Sau khi Phương Thanh Nghiên từ nhà Tần Viện về, cô liền bị ép nghe đến đầy cả một lỗ tai.
Nhưng cô cho vào tai trái đi ra tai phải, nhưng trong đó có mấy chữ quen thuộc vẫn khiến cho cô chú ý.
"Hai người còn nhớ vợ trước của Đại Minh không?”
"Nhớ chứ, cô ta thật đúng là người tai ương mà. Lúc đó mỗi ngày cô ta đều cùng Đại Minh cãi nhau, nháo đến không ai được yên ổn, tôi thấy hai người họ ly hôn cũng tốt đấy chứ."
"Trước kia Đại Minh cùng với cô ta ở chung một chỗ, thì lại nghèo rớt mồng tơi, kết quả sau khi ly hôn, Đại Minh liền như diều gặp gió, mà cô ta ở nhà mẹ đẻ của mình thì lại không ai thèm."
"Tôi nghe nói là do ánh mắt cô ta quá cao, không muốn làm mẹ kế cho người ta. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, bản thân mình đã như vậy rồi, lại còn ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, thật cho mình có giá lắm sao."
"Nào có ánh mắt cao gì, cô ta chính là hối hận, muốn cùng Đại Minh phục hôn đấy. Lúc trước tôi đi lên thành phố còn gặp được cô ta đi tìm Đại Minh, cô ta còn không ngừng lôi lôi kéo kéo, chỉ sợ là muốn bàn chuyện phụ hôn với Đại Minh rồi."
"Đại Minh nói thế nào?"
Mọi người xung quanh đều nổi lên hứng thú, tò mò hỏi.
Người nọ cười nghe vậy liền có chút đắc ý, nói: "Đại Minh tất nhiên là không đồng ý rồi, loại người như cô ta mà Đại Minh còn để ý đến sao?" Tam cô lục bà đúng là ngoài miệng không biết giữ kẽ, ở trước mặt hậu bối lại công khai nghị luận loại chuyện này, đúng là không có kiêng kị gì.
Phương Thanh Nghiên nghe được mấy chữ 'hàng rách' này trong lòng liền chán ghét, loại lời này bình thường chỉ bị dùng để hình dung phụ nữ mà thôi. Mà phụ nữ khi tái hôn thì luôn bị người đời nói xấu, còn đàn ông đi tái hôn thì lại giống như là chuyện đương nhiên, hơn nữa cũng sẽ không có ai nói bất cứ câu gì.