Chương 198:
Chương 198:Chương 198:
Vậy nên tên tài xế không quản Lục Khiên, cứ vậy tiếp tục điều khiển tay lái muốn mau chóng chạy trốn!
Nhưng đã muộn rồi, sự việc đã xảy ra được một lúc, mọi người xung quanh cũng phát hiện chiếc xe này có vấn đề, nhóm nhân viên giao hàng tập kích ở gần đó cũng lập tức liên hệ với Hồng Minh Viễn, đồng thời kêu gọi xe xung quanh hỗ trợ đến vây lấy xe tải không cho chúng cơ hội chạy trốn.
Mọi người vừa nghe trong xe này có thể có bọn bắt cóc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trên đường cái vốn đã có chút chật chội, dần dần trở nên kín không kẽ hởi
Tần Kiệt nào dám để Lục Khiên một mình xông pha trong xe như vậy, hắn ta cũng lập tức nhảy xuống xe.
Dòng xe cộ quá dày đặc, xe tải nhất thời không lái ra được, Tần Kiệt liền tìm đúng cơ hội, trực tiếp leo lên nóc xe tải, sau đó vòng tới trước đầu xe, xoay người nhảy vào đá thẳng lên đầu tài xế.
Tài xế kia vẹo đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Xe còn chưa dừng lại, Tân Kiệt nhảy vào chỗ điều khiển cho xe dừng lại.
Lục Khiên khẩn trương muốn chết, cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt, trên cổ có dấu ngón tay hẳn đỏ, hắn thật sự lo lắng người đàn ông kia bóp chết Phương Thanh Nghiên.
Hiện tại, cô chớp mắt, có chút mơ hồ nhìn mình, Lục Khiên kích động muốn khóc thành tiếng.
"Phương Thanh Nghiên, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợi" Phương Thanh Nghiên há to miệng hít thở không ngừng, cô vừa rồi bị bịt kín miệng mũi, hít thở không thông làm cho ý thức của cô hoàn toàn như đóng băng, hiện tại từng chút từng chút bình tĩnh lại cô mới chậm rãi nhìn người trước mắt.
Ngũ quan tinh xảo, tóc húi cua được cạo cẩn thận tỉ mỉ, dưới ánh mặt trời không che được vẻ ốm yếu trên khuôn mặt, thần sắc còn có phần tái nhợt nhưng vẫn luôn nhìn cô, giống như có lời nói mà nói không nên lời.
Khuôn mặt này từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, thật lâu thật lâu trước đây, hình như khi đó vẫn còn non nớt hơn một chút.
Đây... là ai vậy?
Phương Thanh Nghiên nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, cô cảm giác như đối phương đang ôm mình vào lòng, giống như đã rất quen thuộc với mình, giọng nói cũng run rẩy đến đau lòng.
Lục Khiên thấy cô mở mắt ra, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim hắn có chút thất thường, cảm giác giống hệt như đang nằm mơ.
Đó không phải vì hắn bị bệnh, căn bản không có thuốc chữa.
Hắn cứ vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, suy nghĩ lung tung mà không đề phòng nguy hiểm đang đến gần
Thím Trâu ngất đi không bao lâu liền tỉnh lại, sau đó nhìn thấy một thiếu niên xa lạ ngồi ở phía trước đang ngẩn người.
Tình huống trên xe cũng không đúng, hai đồng bọn của bà đều đã gục xuống, máu chảy đầy sàn...
Thím Trâu sợ hãi, bà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, nhưng thiếu niên phía trước đã chặn ở vị trí cửa xe, bà liền thuận tay xách một cây gậy sắt dưới chân lên, đập vào đầu hắn! "Cẩn thận!"
Không phản ứng kịp, Phương Thanh Nghiên cảm thấy một bóng đen xé gió vút tới, cô theo phản xạ đẩy thiếu niên trước mắt ra, gậy sắt nặng nề ngay lập tức đập lên đầu cô.
Cũng không quá đau đớn, chỉ là cả đầu lạnh đi, ý thức của cô cũng hoàn toàn mơ hồ...
"Phương Thanh Nghiên!Lục Khiên lập tức kiểm tra vết thương của Phương Thanh Nghiên, một chút cũng không để ý tới bà lão kia nữa.
Thím Trâu nhân cơ hội này đẩy cửa xe tính chạy ra ngoài, đáng tiếc bên ngoài đã sớm chật ních người, còn có xe cảnh sát vừa mới đến!
Cảnh sát nhanh chóng xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy được bà ta đang chuẩn bị chạy trốn, vừa vặn bắt lấy!