Chương 235:
Chương 235:Chương 235:
Lần này, cả hai vợ chông Phương Mậu đều trợn tròn cả mắt.
Lục Ngọc Phi lại nhìn Phương Thanh Nghiên, nói: "Tôi hỏi cô, cô và Lục Khiên có quan hệ gì?”
Phương Thanh Nghiên thành thật nói: “Quan hệ bạn bè."
Lục Ngọc Phi có chút không kiên nhẫn nhìn xem đầu ngón tay thon dài của mình, nói: "Bạn bè bình thường, bạn rượu thịt, còn có bạn trai bạn gái... Các người là loại nào?”
Phương Thanh Nghiên nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc bà ấy muốn hỏi gì, vì thế chỉ có thể tiếp tục nói: "So với quan hệ bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút."
Lục Ngọc Phi nhướng mày, hiển nhiên cũng không hài lòng đáp án này: "Tôi muốn nghe lời nói thật!"
Phương Thanh Nghiên vẻ mặt buồn cười, nói: "Tôi không biết ngài muốn nghe lời nói thật như thế nào, nhưng tôi nghĩ tai mắt của ngài nhiều như vậy, nếu như đã biết được thân thế của tôi, thì khẳng định cũng có thể tra ra được tôi và Lục Khiên quen biết như thế nào. Tôi và hắn không đánh không quen biết, sau đó hắn còn cứu tôi, giúp đỡ tôi không ít nên tôi rất cảm kích hắn, bọn tôi cũng thường xuyên liên lạc với nhau, nên có thể nói là rất thân thiết."
Trong lúc nhất thời, trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Lục Ngọc Phi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phương Thanh Nghiên, muốn từ bên trong tìm ra được một chút xíu chột dạ nào đó, nhưng gì bà cũng không tìm được.
Cô gái này có thể kiên định đến nỗi không tâm trạng không mang theo một tia gợn sóng.
Cô thật sự coi Lục Khiên là bạn.
Lục Ngọc Phi nhất thời có chút nhụt chí, sau đó hướng về một loạt giá sách phía sau, giận dữ quát: "Lục Khiên, con rốt cuộc là bị sao vậy, ngay cả một đứa con gái nhỏ như vậy cũng không giải quyết được, quả thực là muốn đem mặt mũi của lão nương vứt sạch sao??!!!"
Giờ phút này, Lục Khiên đang ngồi ở trong ngăn sách chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
"Đang nói chuyện với con đấy, ra đây, đừng có trốn nữa!"
Giọng nói của Lục Ngọc Phi lại một lần nữa được truyền tới.
Lục Khiên không thể làm gì khác, chỉ có thể đẩy giá sách ra ngoài, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
"Có người chạy đến chỗ tôi cáo trạng, nói hắn hiện tại đang thân thiết cùng với một cô gái nông thôn, tôi cũng đã đi tra thử, thật đúng là có chuyện này. Tôi thấy chúng nó quen lâu như vậy nên còn cho người đi xem bát tự của hai đứa nó. Thật không nghĩ đến, con gái người ta căn bản không để ý đến hắn, thử hỏi hôm nay tôi làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì?"
Lục Khiên hận không thể biến thành không khí trốn tại chỗ. Hắn nhịn không được mới giật giật ống tay áo của mẹ mình, hạ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa...
"Tại sao không thể nói, mẹ của cậu ở bên ngoài thoải mái như vậy, trên tình trường cũng là một người không tìm thấy đối thủ, mấy thanh niên trai tráng kia ai mà không cúi đầu xưng thần, yêu mẹ cậu đến chết đi sống lại hả?"
Lục Ngọc Phi nước miếng bay tứ tung mà mắng hắn, sau khi nhận được một khoảng im lặng, bà còn không quên nhìn về hướng của Phương Thanh Nghiên, nói: "Bảo bối, dì không phải đang mắng con không hiểu chuyện, việc con không hiểu chuyện là một việc rất bình thường, dù sao thì đứa con trai này của dì cũng chỉ là cùi mụn thôi."
Phương Thanh Nghiên: "..." Bà đã nói như vậy thì cô làm sao còn có thể nói tiếp được nữa đây?
Nhưng cô rất nhanh đã bắt được trọng điểm, hỏi: "Dì à, dì nói có người tìm dì cáo trạng, là có ý gì?"
Vừa nhắc đến vấn đề này, sắc mặt Lục Ngọc Phi liền trầm xuống, cười nói: "Dì tìm cháu tới đây cũng là vì chuyện này, người thì dì cũng đã bắt được, muốn xử trí như thế nào thì đều tùy cháu."
Nói xong, Lục Ngọc Phi ra ngoài búng tay, người giúp việc liên đẩy vào một cô gái.
Cô gái này có dáng người nhỏ gầy, bộ dáng hiện tại cũng có chút chật vật, tóc rối bời, trên mặt cũng có chút xanh tím, duy chỉ có một đôi mắt lộ ra mười phần âm trầm, đang hung tợn trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên.
Tuy rằng cô ta đã thay đổi rất lớn, nhưng Phương Thanh Nghiên vẫn nhận ra đây là Thẩm Khả Di.
Lục Ngọc Phi nói: "Cô ta chính là người đã viết thư nặc danh, nói cho dì biết chuyện qua lại giữa cháu và Lục Khiên."
Phương Thanh Nghiên cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn thản nhiên nhìn cô ta, hỏi: "Cháu có thể nói chuyện riêng với cô ta được không?”
Lục Ngọc Phi gật gật đầu, dẫn một đám người đi ra ngoài.
Lục Khiên vẫn có chút lo lắng, trước khi đi còn không nhịn được dặn dò: "Thanh Nghiên, cô cẩn thận một chút." Phương Thanh Nghiên gật gật đầu, đợi đến khi trong phòng không có ai, mà cửa cũng đã được đóng lại, mới nhìn đến Thẩm Khả Di.