Chương 47:
Chương 47:Chương 47:
Thì ra là trộm kêu bắt trộm!
Tần Nhị Bảo đại khái đoán được hai người đang nói thầm cái gì, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này, một đám người ồn ào chạy tới.
"Trưởng thôn, Viện Viện ở đằng kial"
Trưởng thôn Tần Vĩnh Thọ chạy ở phía trước, trong tay giơ cây quải trượng, chửi âm lên: "Cái nha đầu này vẫn không khiến cho người ta bớt lo, từ sáng cho tới trưa đều biến mất tăm. Để xem hôm nay ta có đánh gãy chân của cháu hay không!"
Tần Viện cuống quít trốn sau lưng Phương Thanh Nghiên.
Quải trượng Tần Vĩnh Thọ sắp đập xuống liền nhanh chóng dừng lại ở ngay trên đầu của Phương Thanh Nghiên. Khi ông nhìn kỹ lại thì thấy đây là một khuôn mặt lạ, bất quá ngày hôm qua ở nhà của Tần Thu Phượng hình như ông đã từng gặp qua, nếu đoán không nhầm thì cô chính là cháu ngoại của bà.
Tần Vĩnh Thọ trừng mắt nhìn cháu gái ruột của mình, lớn tiếng nói: "Cháu cho rằng trốn ở sau lưng người khác thì ta sẽ bỏ qua cho cháu sao?”
Tần Viện thoáng nhìn qua Phương Thanh Nghiên cầu xin sự giúp đỡ.
Phương Thanh Nghiên đành phải ho nhẹ một tiếng, đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Tần Vĩnh Thọ thấy bộ dáng của hai người đúng là có chút chật vật, mà Phương Thanh Nghiên nói mọi chuyện đều theo một trật tự rõ ràng, nên ông cũng không có hoài nghi bọn họ nói đúng hay sai nữa, mà chỉ là nhíu mày thật chặt.
Tần Viện còn đúng lúc chen vào một câu miệng,Nếu không phải có Phương Thanh Nghiên giúp cháu thì hiện tại không chừng cháu vẫn còn trốn ở trong bụi cỏ không dám đi ra đâu!"
"Cháu không biết xấu hổ còn nói, lần sau làm việc không thể xúc động như vậy, cho dù có chuyện gì thì cháu cũng phải nói với ta trước tiên!" Tân Vĩnh Thọ tức giận trừng cô một cái, nhịn không được thở dài một tiếng: "Đứa cháu này của Lão Lâm cũng thật là..."
Tần Viện đứng sau lưng le lưỡi, ngay trước mặt ông nội liền nhu thuận gật đầu.
Phương Thanh Nghiên nhịn không được nở nụ cười.
Tần Viện thấy ông nội mình cũng không tức giận nữa, lập tức liên tiến lên cáo trạng: "Ông, Nhị Thảo Bao nói xấu người ta, nói Phương Thanh Nghiên trộm đồ của ông ta, ông mau tới xét xử cho cậu ấy đi!"
Tần Vĩnh Thọ nhướng mày, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của những người khác.
Tần Nhị Bảo nhìn cháu gái trưởng thôn che chở cho Phương Thanh Nghiên như thế thì đã định chuồn đi, nhưng hiện tại khi ông ta vừa thấy Tần Vĩnh Thọ nhìn qua, nhất thời sợ đến giật cả người, không dám động đậy.
"Tần Nhị Bảo, con bé trộm gì của anh?"
Ở trước mặt của trưởng thôn, Tần Nhị Bảo cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mà ông ta chỉ dám chỉ vào cái thùng nước bên chân của Phương Thanh Nghiên, bộ dáng ủy khuất nói: "Đây không phải là tang vật sao?"