Chương 57:
Chương 57:Chương 57:
"Chú cho cháu mượn dùng một chút, cháu nhất định sẽ trả lại nhanh cho chút"
Cô gái nhỏ khi cười rộ lên sẽ để lộ ra một cái răng nanh nhọn, không chỉ có đáng yêu mà còn làm cho người ta không hiểu sao có một loại cảm giác đặc biệt sinh động.
Ông chủ Lưu theo bản năng đi xuống dưới quầy lấy cái hộp dụng cụ, đứng một bên nhìn cô nói: "Cháu lấy cái hộp dụng cụ này làm cái gì, đây cũng không phải là đồ chơi, nếu chẳng may cháu không cẩn thận bị thương ở đâu đó, chú gánh không nổi đâu!"
"Yên tâm, cháu sử dụng nó tại đây luôn."
Lấy được hộp dụng cụ, Phương Thanh Nghiên quay người đi vào góc chất đống đồ lặt vặt.
Ông chủ Lưu lấy lại tinh thần, duỗi cổ nhìn theo, liền thấy cô bé nhanh nhẹn dùng tua vít và cờ lê, tiến hành tháo dỡ chiếc xe ba bánh kia...
Ông nhìn cô làm đến cả người đều muốn choáng váng theo.
Đợi đến khi ông lấy lại tinh thân thì Phương Thanh Nghiên đã tháo lốp xe đạp trong tay xuống, gắn vào chiếc xe ba bánh.
Ông chủ Lưu nhịn không được đi ra khỏi quầy, đi tới bên cạnh Phương Thanh Nghiên. Nếu không có ánh mặt trời nóng đến như thế, đốt ông đến muốn hỏng người thì ông sẽ hoài nghi rằng mọi chuyện đang phát sinh trước mắt ông hết thảy đều là do ông đang nằm mơ. Một cô bé chỉ mới 12 tuổi thế nhưng lại có thể đem một chiếc xe đạp cùng một chiếc xe ba bánh tháo dỡ ra, mà tháo dỡ xong còn biết lắp ráp kết hợp bọn chúng lại nữa. Hình ảnh này quả thực quá mức phi thường rồi!
Trên mặt Phương Thanh Nghiên xuất hiện một tâng mồ hôi mỏng manh, cô cũng không bận tâm liền lấy mu bàn tay lau đi. Trên tay có vết dầu nhớt nên khi cọ lên một mặt trong vô cùng bẩn thỉu, thoạt nhìn cô giống như là một con mèo hoa nhỏ vậy.
Ông chủ Lưu hỏi: "Cháu muốn sửa chiếc xe ba bánh này lại sao?"
Phương Thanh Nghiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ cần đổi lốp xe và tấm chắn bánh trước là có thể chạy được rồi."
Chuyện này tuy nhìn vào thì đúng là có chút quá đơn giản, nhưng đối với một đứa trẻ còn đang ở tuổi vị thành niên như cô mà nói, để lắp ráp hoàn thành một chiếc xe đạp này quả thật tốn rất nhiều sức, lại nói khí lực của cô cũng không đủ lớn, số ốc vít này căn bản là cô không thể vặn chặt được, thậm chí nếu chỉ cần ngồi đây vặn chặt những linh kiện này mà thôi cũng đã có thể vắt cạn sức của cô.
Ông chủ Lưu nhìn cái gương mặt như con mèo con của cô, nhịn không được muốn cười, sau đó ông lại hỏi: "Cháu muốn sửa xe ba bánh làm cái gì, cái xe đạp hai bánh này không phải chạy cũng rất tốt sao?"
Phương Thanh Nghiên cũng không có giấu ông, nói: 'Cháu muốn đem cái xe ba bánh này cải tạo thành một cái gian hàng bán đồ ăn vặt, kiếm chút tiền đóng học phí cho mình!"
Cô bé chỉ mới 12 tuổi mà đã muốn mở một quán ăn vặt để kiếm tiên?
Ông chủ Lưu nghe cô nói chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng khi ông nhìn kỹ lại, thấy cô bé thật sự là đang nghiêm túc, liền cười không nổi nữa. Trầm mặc trong chốc lát, ông bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cười nói: "Vậy thì để chú giúp cháu đi!" Hành động này của ông làm cho Phương Thanh Nghiên cảm thấy có chút ngạc nhiên, tại sao hôm nay chú Lưu lại nhiệt tình thế không biết?
Kỳ thật, ông chủ Lưu vẫn luôn là một người nhiệt tình, sở dĩ thái độ của ông tệ như vậy cũng là bởi vì thanh danh của Tần Thục Huệ quá thối, ông sợ mình bị bà liên luy, gặp phải phiền toái.
Ông thấy Phương Thanh Nghiên dù sao vẫn là một cô bé, mà lúc trước ông còn hiểu lầm quan hệ giữa cô và cậu cô, không hiểu đầu đuôi liền thêm dầu vào lửa truyền ra không ít lời đồn nhảm, vì thế trong lòng cũng có vài phần áy náy.
Hơn nữa, ông cũng thật sự muốn nhìn một đứa bé chỉ mới 12 tuổi có thể kiếm tiên như thế nào!
Phương Thanh Nghiên đương nhiên sẽ không già mồm cãi láo, vì thế cô liền vội buông nhưng cái dụng cụ trong tay xuống, sau đó tránh sang một bên nhìn ông làm.
Trong lòng cô có vài phần buồn cười, lúc trước cô còn nói dối mẹ cô là ông chủ Lưu sẽ giúp cô cải tiến xe đạp, ai biết lại thành sự thật, chuyện này không phải cũng quá trùng hợp rồi sao.
Ông chủ Lưu trước kia cũng là công nhân kỹ thuật của nhà máy, sau đó bởi vì chân bị thương, đi lại không được thuận tiện lắm nên đã nghỉ việc, sau đó mua lại gian mặt tiền trong nhà máy này, bắt đầu làm ăn nhỏ, cuộc sống ngày qua ngày cũng bắt đầu trở nên an nhàn.
Có đôi khi ông cũng còn giúp mọi người ở nhà máy sửa lại một chút đồ, dù sao thì kinh nghiệm bấy lâu nay vẫn còn, chỉ cần một vài bước đơn giản thì ông đã hoàn thành xong.
Kỳ thật, phần lớn công việc đều là do Phương Thanh Nghiện tự mình làm, ông chủ Lưu cũng chỉ kiểm tra kỹ lại một phen, sau đó giúp cô làm những cái công việc phí sức nhất. Nhưng mà Phương Thanh Nghiên vẫn rất nghiêm túc lấy lòng ông: "Chú Lưu, chú thật lợi hại!"