Chương 79:
Chương 79:Chương 79:
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng làm việc bỗng có chút nặng nề.
Phương Thanh Nghiên cúi đầu, cô cảm nhận được tâm mắt của mọi người xung quanh đều đang đánh giá mình, bao gồm cả người dân ở Thôn Sơn Tuyền và cả những vị cảnh sát đang phá án ở đây.
Mà ở ngay trong phòng làm việc bên cạnh, Lưu Bội Trân còn không ngừng phát ra những tiếng mắng chửi thô tục, cho dù bà ta mắng tới hay mắng lui thì mục đích đơn giản cũng chính là muốn Tần Thục Huệ trả lại cháu trai cho bà ta.
Cháu trail
Phương Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ cha con có một người bạn nối khố vô cùng tốt không? Nếu con nhớ không lầm thì chú ấy họ Viên."
Chú Viên tên thật là Viên Hồng Huy, là người trong cùng một thôn với Phương Chí Cường. Hai người bọn họ là cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên, rất thân nhau, cũng có thể nói tình cảm của bọn họ so với anh em ruột còn muốn sâu đậm hơn.
Tuy nhiên năm năm trước Viên Hồng Huy đã đi xuống biển buôn bán, mà từ ngày đó đến nay ông cũng không có trở về huyện Nam Hương nữa.
Lúc trước Tần Thục Huệ cũng rất hay nghe chồng mình gọi điện thoại trò chuyện với Viên Hồng Huy, nhưng Viên Hồng Hy cụ thể ở đâu thì bà thật sự không biết.
Tần Thục Huệ có chút kỳ quái, hỏi cô: "Đương nhiên là nhớ, sao con lại đột nhiên nhắc tới anh ấy?"
Phương Thanh Nghiên nói: “Con nhớ cha từng nói khi mẹ khó sinh, là chú Viên đã lái kéo đưa cha và mẹ đi đến bệnh viện. Con đoán, đối với tính huống năm nó, chú ấy hẳn là vẫn còn nhớ một chút."
Viên Hồng Huy đâu chỉ biết tình huống, mà ông ta còn là một trong những người biết đầu đuôi của câu chuyện này.
Chuyện năm đó Phương Chí Cường nhận nuôi cô, lúc ấy cũng chỉ có một mình Viên Hồng Huy là tận mắt chứng kiến tất cả. Miệng ông rất chặt, hơn nữa đã sớm đi xuống biển buôn bán từ lâu, nên chuyện này mới không có ai hay biết gì,
Cũng chính bởi vì có một người như vậy tồn tại, đời trước Phương Thanh Nghiên mới có cơ hội phát hiện được thân thế thật sự của mình, sau đó tìm vê cha mẹ ruội.
Bây giờ cô nói ra chuyện với bọn họ, tất nhiên là không phải để lặp lại sai lâm trong quá khứ của mình mà mục đích của cô là để bịt miệng của Lưu Bội Trân lại.
Cô muốn Lưu Bội Trân biết được chân tướng thật sự năm đó, mọi chuyện không phải do mẹ cô phản bội Phương Chí Cường, lại càng không phải do mẹ cô không cẩn thận làm mất đứa bé. Mà tất cả, đều là nghiệt do chính tay Lưu Bội Trân tự mình tạo ral
"Đúng vậy, chúng ta có thể thử đi điều tra người này một chút!" Vị cảnh sát trưởng nghe cô nói vậy cũng tán thành gật đầu.
Tần Thục Huệ nghĩ đến gì đó bỗng có chút nhíu mày: "Nhưng tôi không có phương thức liên lạc với anh ấy."
Vị cảnh sát cảnh sát suy nghĩ một chút, sau đó ông lấy giấy bút ra: "Vậy cô đưa những thông tin mình được biết được về anh ta nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ thử tìm xem có thể tìm được người này hay không."
Tần Thục Huệ liên tục gật đầu, đem tất cả những chuyện mà mình biết về Viên Hồng Huy nói ra.
Phương Thanh Nghiên đúng lúc xen vào một câu: “Con nhớ cha cũng từng nói, chú này đã tự mình mở một công ty kinh doanh thủy sản ở gân Tây Hải, hình như là còn dùng tên thật của mình để đặt tên cho công ty."
Dùng tên của mình đặt tên, như vậy, nếu không phải gọi là "Thủy Sản Viên Thị”, thì chính là "Thủy Sản Hồng Huy".
Vị cảnh sát trưởng cẩn thận ghi chép lại, sau đó lại dặn dò: "Nếu anh ta có thể cung cấp chứng cứ đáng tin cậy, thì chúng tôi sẽ đề nghị mời anh ta đến để làm chứng cho các người."
Lời này của ông rõ ràng là muốn nói, nơi cần ông ta làm nhân chứng không chỉ là có đồn công an mà còn là ở tòa án.
Tần Thục Huệ không khỏi chấn động, bà bỗng nhớ tới câu hỏi mà Tần Thu Phượng đã cùng với cảnh sát đàm luận lúc trước.
"Đúng vậy, tôi muốn khởi kiện."
Lưu Bội Trân ba lần bảy lượt phá hư thanh danh mẹ con các cô, cố tình muốn ép hai mẹ con bọn họ vào chỗ chết, bà ta đã là người như vậy thì chuyện này làm sao có thể dễ dàng cho qua như vậy được. Nếu không, bà làm sao xứng với những người Tần gia đã không ngại cực khổ chạy từ Thôn Sơn Tuyền tới đây, còn có, những sự khinh khi dè bỉu mà con gái bà phải chịu chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Tần Thục Huệ không tự chủ được rơi vào trên mặt Phương Thanh Nghiên. Cũng tại giờ này khắc này, bà mới chú ý tới Phương Thanh Nghiên không giấu được sự bất an trong lòng mình.
Con gái nuôi mười mấy năm, nay lại biết không phải con ruột tất nhiên là bà vô cùng khó chịu. Nhưng mà một người mình gọi là mẹ suốt mười mấy năm, nay đột nhiên lại biến thành một người khác, cô không phải cũng rất thống khổ sao?