Chương 85:
Chương 85:Chương 85:
Tần Tú Lan nhìn ra chị gái không muốn đi, liền đem tiền nhét vào trong tay bà, nói: "Tôi biết chị là người có cốt khí thanh cao, nên không muốn nhận số tiền này. Nhưng chị cũng đừng trách tôi phải nói những lời khó nghe, thanh danh hiện tại của chị đã thối đến như vậy, tất cả mọi người đều đang chê cười, ngay cả những người có quan hệ với chị đều không thể sống tốt. Bây giờ thì người ta chỉ đồn thổi ở trong cái nhà máy này, nhưng người ở cái huyện Nam Hương này lại lớn đến như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, không bao lâu nữa sẽ truyền tới người dân của thôn Sơn Tuyền. Chị nghĩ lại xem, nếu để mẹ biết những chuyện này, bà ấy sẽ thương tâm khổ sở đến mức nào chứ?
Chị cứ sớm đi đi. Chỉ cần chị rời đi, người của thôn Sơn Tuyền bên kia tôi sẽ chuẩn bị chu đáo giúp chị, tôi bảo đảm sẽ không để cho mẹ biết chuyện này. Hơn nữa, nếu chị không ở chỗ này, mọi người từ từ rồi cũng sẽ quên chị đi, mà những lời đồn đãi nhảm nhí trước kia cũng sẽ từ từ biến mất..."
Tốc độ nói của Tần Tú Lan rất nhanh, những lời này hẳn là được xuất phát từ trong nội tâm, lặp đi lặp lại nhiều lần, vì vậy khi nói ra khỏi miệng thì vô cùng lưu loát, nhưng nó cũng cho trái tim người nghe lạnh xuống từng phần.
Tần Thục Huệ cắn răng nhìn cô ta, nói: "Em chẳng lẽ không nghĩ đến kết quả của giấy giám định người thân sao? Thanh Nghiên không phải con của chị, chị đây là bị bọn họ oan uổng!"
"Có quan hệ mẹ con hay không thì có ích lợi gì, dù sao thì người của Phương gia cũng sẽ không bỏ qua cho chị. Không phải hôm nay bọn họ cũng tới tìm chị để gây thêm phiền toái rồi sao?"
Tần Tú Lan rất thông minh, cô ta vừa nghe nói người Phương gia đột nhiên chạy tới đây để làm khó dễ Tần Thục Huệ, liền đoán được có thể là đã có kết quả của giấy giám định người thân.
Kỳ thật đối với cô ta, kết quả là cái gì cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là người Phương gia còn đang tìm Tần Thục Huệ gây phiền toái. Đối với nhân phẩm của người nhà anh rể mình, khỏi phải nói là nắm trong lòng bàn tay, người nào người nấy đều tham lam ích kỷ, không có một chút nhân tính nào.
Nếu đã chọc vào loại người này, đó chính là phiền toái cả đời!
Lúc trước là còn có Phương Chí Cường lo chu toàn cho bọn họ, hiện tại Phương Chí Cường đã mất, Tần Thục Huệ căn bản không phải là đối thủ của đám người Phương gia kia. Cho dù bà có thể chứng minh được là mình không ngoại tình, thì bè cũng sẽ không tránh khỏi việc bị đám người Phương gia kia hút máu lột da, gặm đến ngay cả mảnh xương cuối cùng cũng không còn.
Mà Tần Thục Huệ hiện tại không có chồng, chỗ dựa duy nhất của bà chỉ có thể là người nhà mẹ đẻ mà thôi.
Tần Tú Lan biết chông mình cùng với Phương Chí Cường có tình cảm đậm sâu, tuyệt đối sẽ không ngồi yên bỏ mặc mẹ con bọn họ. Nhưng cô ta không muốn nhà mình lại gặp phải cái phiền toái lớn như vậy.
Cho nên hiện tại cô ta nhất định phải tìm mọi cách để bức Tần Thục Huệ tự mình rời đi, chỉ cần bà đi rồi, người Phương gia sẽ không thể nào làm gì khác được, tuyệt cũng sẽ không thể đến nhà mình gây thêm phiền toái.
Tần Thục Huệ cắn chặt răng, không thể tin được chính miệng em gái ruột của mình lại nói ra những lời này.
"Trong mắt em, sự trong sạch của chị ruột mình không quan trọng một chút nào sao?”
Tần Tú Lan cực kỳ không kiên nhẫn, nói: "Đã đến lúc nào rồi mà chị còn nói cái gì trong sạch hay là không trong sạch. Nếu đã chứng minh được con không phải do mình sinh ra, không phải chị còn cho rằng về sau mình có thể cưới thêm được chồng nữa sao? Chị hai, tôi đây là thật lòng tốt cho chị, cũng là nghĩ cho người Tần gia chúng ta. Khi còn nhỏ, mẹ vì để nuôi sống cho ba chị em chúng ta cũng đã không dễ dàng gì, hiện tại chị lại muốn mẹ về già phải cực khổ nữa sao?"
Tần Tú Lan còn chưa nói xong, thì một cỗ lực đã kéo cô ta qua, sau đó một tiếng bốp vang bên tai thật lớn.
Lúc đầu cô ta cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, đợi đến khi cảm giác choáng váng trong đầu hòa hoãn hơn một ít, cô ta mới bắt đầu cảm thấy đau rát.
Cô ta vội ngẩng đầu lên nhìn, không biết Tân Thu Phượng từ khi nào đã khóc đến hai mắt đỏ tươi, hung hăng trừng mắt nhìn mình.
"Sớm biết phải sinh ra đứa con như vậy, năm đó tôi đã ném cô xuống biển cho cá ăn rồi."