Chương 100: Tin Tưởng
Chương 100: Tin TưởngChương 100: Tin Tưởng
Tô Niệm Tinh rút tay về rôi quan sát cách ăn vận của anh ta với vẻ soi mói bắt bẻ.
Trên người là cái áo khoác kim tuyến bling bling, bên dưới thì mặc quần thường, ăn mặc giống minh tinh điện ảnh sao?
Chỉ sợ người khác không biết anh ta sáng chói cỡ nào?
Lúc thu lại tâm nhìn, mắt cô nhói một cái, quay đầu nhìn qua, hóa ra bên tai phải của anh ta còn đeo khuyên.
Cô đan hai bàn tay vào nhau, khuỷu tay tỳ lên mặt bàn xem quẻ, làm như tò mò hỏi: "Pháp y các anh có thể đeo loại khuyên tai này sao?"
Cô nhớ pháp y nội địa không thể đeo trang sức vì pháp y không phải bác sĩ mà là cảnh sát.
Cô vừa nói ra lời này, giám sát Lương và cậu trai trẻ kia đã đồng loạt sững SỜ.
Cậu trai trẻ còn nhanh hơn cả giám sát Lương một bước, anh ta rướn nửa người tới, thò đầu nhìn về phía cô: "Cô có thể đoán ra được tôi là pháp y sao?”
Anh ta liếc mắt quan sát bộ cánh của mình từ trên xuống dưới: "Tôi lộ chỗ nào nhỉ?"
Rõ ràng anh ta đã thay một bộ đồ rất mốt theo lời dặn dò của giám sát Lương, còn đeo cả khuyên tai và trang điểm, rốt cuộc thì chỗ nào xảy ra vấn đề?
Giám sát Lương lẩm bẩm: "Tôi đã kêu cậu kiêm chế cái bệnh sạch sẽ đó của cậu lại đi mà cậu cứ cố tình không nghe. Trên đời này nào có loại nghề nghiệp nào rõ ràng như bác sĩ các cậu chứ?”
Cậu trai trẻ lại không vui: "Em đã bảo rồi, pháp y không phải là bác sĩ."
Giám sát Lương phì cười: "Không có bản lĩnh khám bệnh của bác sĩ nhưng tật xấu mà bác sĩ có thì cậu lại chẳng thiếu cái nào."
Cậu trai trẻ mím môi: "Được rồi, cho dù em có bệnh sạch sẽ nhưng bác sĩ cũng chia làm rất nhiều loại, tại sao cô ta có thể đoán ra được em là pháp y hả?"
Lần này, giám sát Lương lại im lặng rất lâu mà vẫn không có câu trả lời. Anh cũng không đoán ra được tại sao Tô Niệm Tinh lại khẳng định chắc nịch rằng Mạc Hoài Vũ chính là pháp y.
Rất nhiều bác sĩ đều có bạch sạch sẽ, đây là điều mà quần chúng đều công nhận, nhưng sự khác biệt giữa pháp y và bác sĩ vẫn rất lớn.
Tô Niệm Tinh thấy chàng trai đẹp mắt nhíu chặt mày, bộ dáng tò mò không thôi, cô vốn chính là một người yêu hoa và tiếc hoa, tuân thủ nguyên tắc thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy!
Cô không thể để người đẹp đợi lâu được nên cười bảo: "Tôi tính ra được đấy, tôi không chỉ có thể tính ra được thân phận của anh mà tôi còn có thể tính ra được họ tên và tuổi tác của anh nữa cơ."
Trong đôi mắt của cậu trai trẻ lóe lên vẻ thích thú, đôi mắt của anh ta quá mức ưa nhìn, trông giống một đứa trẻ có được một món đồ chơi mới đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của cô.
Giám sát Lương cũng cảm thấy khó tin, anh theo bản năng nghĩ đến chuyện có khả năng cô đã thông qua người khác để nghe ngóng về thân phận của Tiểu Vũ, nhưng rất nhanh, anh đã phủ định suy đoán này ngay. Hôm qua Tiểu Vũ vừa mới nhậm chức pháp y xong, thủ tục vẫn chưa còn chưa làm xong, đến ngay cả em gái anh còn không biết chuyện này thì làm sao Tô Niệm Tinh có khả năng hỏi thăm được cơ chứ.
Tô Niệm Tinh lấy ba đồng tiền ra ném lục hào kim tiên quẻ, sau đó lại bấm ngón tay lẩm bẩm trước mặt bọn họ.
Cậu trai trẻ huých vào cánh tay của giám sát Lương, nhỏ giọng hỏi: "Trông cô ấy có vẻ giống thần toán lắm, chắc hẳn cũng có ba phần bản lĩnh đấy."
Giám sát Lương trừng mắt nhìn anh ta, vẫn chưa tính ra đâu? Vậy mà anh ta đã bị mua chuộc cả rồi? Cái nết của anh ta đi đâu hết rồi?
Cậu trai trẻ bị anh lườm một cái đành ngồi ngoan ngoãn.
Lẩm bẩm hơn mười phút, hai người cũng đã đợi đến hơi mất kiên nhẫn rồi.
Cậu trai trẻ thật sự không quen ngồi trên cái ghế gấp thấp như vậy, cứ xoay tới xoay lui như bị kim đâm vào mông vậy, anh ta nghiêng đầu quan sát giám sát Lương.
Đối phương ngồi vững như núi, thẳng tắp nghiêm trang, từ đầu đến cuối đôi mắt đều dán chặt vào Tô Niệm Tinh không rời làm như muốn vạch trân thủ đoạn lừa đảo của cô.
Cậu trai trẻ thâm nghĩ: Anh ta còn chưa cao bằng sir Lương mà đã ngồi đến khó chịu như vậy rồi, sir Lương cao ráo chân dài làm sao có thể kiên trì tiếp được?
"Tôi tính ra rồi!"
Tô Niệm Tinh chậm rãi mở mắt ra, giám sát Lương không thể nhìn ra được gì kỳ quái hết, anh mím chặt môi lại.
Cậu trai trẻ thì lại chống hai tay lên mặt bàn xem quẻ: "Tôi họ gì? Bao nhiêu tuổi?"
Trong ánh mắt có ba phần nghi ngờ, bốn phần mong đợi của hai người, đôi môi mỏng của Tô Niệm Tinh hơi mở ra, chậm rãi giải đáp: "Anh tên là Mạc Hoài Vũ, năm nay hai mươi ba tuổi."
Hai mắt Mạc Hoài Vũ sáng đến kinh người: "Trúng phóc! Làm thế nào mà cô tính ra được hay vậy? Có bí quyết gì không?"
Tô Niệm Tinh lại trốn tránh không đáp, cô cầm con chữ mà đối phương vừa mới viết lên rồi tiếp tục tính.