Chương 1008: Ngọc Bình An
Chương 1008: Ngọc Bình AnChương 1008: Ngọc Bình An
Tô Niệm Tinh thầm nghĩ: Anh kiếm tiền cũng có dễ dàng gì đâu? Toàn là dùng mạng để đổi cả. Nhưng bầu không khí đang vui vẻ như thế, không thích hợp để nói về chủ đề này.
Cô mỉm cười, kính lại anh một ly: "Cho dù thế nào thì cũng chúc mừng anh nhé!"
"Chúc mừng cả hai chúng ta mới đúng. Lần này anh cũng cơi nhu phu xướng phụ tùy, được hưởng vía của em rồi." Ý cười trong mắt giám sát Lương tràn ra: "Mau uống đi, lát nữa còn có bất ngờ tặng cho em đấy."
"Bất ngờ gì thế?" Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu, hai mắt sáng đến kinh người. Cô không nhịn được mà bắt đầu mong chờ.
"Anh đã cất nhiều năm rồi, đó là một thứ độc nhất vô nhị." Giọng nói của giám sát Lương dịu dàng mà tràn đầy vẻ dụ dỗ.
Cũng không biết anh uống rượu hay là cô uống rượu, hoặc là vì ánh đèn mà Tô Niệm Tinh cứ cảm thấy tối hôm nay trông anh vô cùng quyến rũ, rất giống một thứ quả ngon ngọt đang đợi cô tới gặm.
Trái tim cô đập thình thịch, một tay che khóe môi đang vểnh lên.
Có phải anh định tiến hành bước tiếp theo không nhỉ.
Ôi mẹ ơi, đợi đến khi hoa tàn luôn mất.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô hẹn hò với một người bạn trai lâu dài, tuy rằng rất tốt đẹp nhưng cô lại là động vật ăn thịt, ngày nào cũng ở chung với nhau mà anh lại chỉ cho cô ăn cỏ, thật chẳng thú vị gì cả.
Hiếm khi anh thông thấu vậy kiểu gì cô cũng phải thành toán cho anh mới được.
Gần như cô không nếm ra được mấy món ăn cao cấp này có vị gì nữa.
"Ăn nhanh như vậy sao?" Giám sát Lương thấy cô ăn như rồng cuốn, quét sạch toàn bộ món ăn mà anh đã dày công nấu nướng vào trong dạ dày: "Xem ra em thật sự rất nôn nóng nhỉ?"
Tô Niệm Tinh đặt đũa xuống rồi ngồi thẳng người dậy, trông giống một học sinh tiểu học ngoan ngoãn: "Ừm, em ăn no rồi."
Giám sát Lương chỉ đành tăng tốc độ lên.
Ăn cơm xong, anh cũng không màng đến chuyện thu dọn bát đũa mà lập tức dẫn cô về phòng.
Tô Niệm Tinh không nhìn thấy cánh hoa hồng hoặc là nến rải đây đất đâu.
Được rồi, anh rất thực tế, không biết làm chuyện lãng mạn, không thể yêu cầu quá nhiều về anh.
Anh đã rất tốt rồi, con người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia được.
Tô Niệm Tinh đang nhìn cái giường đến ngây người thì đột nhiên anh ôm cô từ phía sau: "Nào, mở ra xem đi!"
Nụ hôn mà Tô Niệm Tinh mong đợi không tới, vậy mà lại là quà à.
"Cái gì đây?"
Giám sát Lương mở ra cho cô: "Đây là ngọc bình an mà ông ngoại tặng hồi anh đầy tháng, anh đã mang nó từ nhỏ đến lớn, nó cũng vẫn luôn phù hộ anh bình anh cho đến bây giờ. Đây là một đôi, em một cái, anh một cái."
Miếng ngọc này làm theo kiểu dáng của khấu bình an, nhưng ngọc lại là một trắng một đen. Tô Niệm Tinh ngẩn người: 'Đồ tốt đã cất giữ nhiều năm mà anh nói là ngọc hả?"
Giám sát Lương gật đầu: “Đúng rồi."
Niềm vui trong tưởng tượng không hề hiện lên trên gương mặt cô khiến anh nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Em không thích sao? Chất lượng của miếng ngọc này rất tốt, là ngọc tốt cực phẩm mà ông ngoại đấu giá được đấy. Khi đó ông đã đặt làm hơn mười miếng, mỗi một tiểu bối đầy tháng đều được tặng cái này.
Tô Niệm Tinh gãi đầu với vẻ lúng túng: "Không phải em chê nó, em rất thích mà”
Hóa ra là cô suy nghĩ lệch lạc, chứ anh hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Giám sát Lương nhìn qua với ánh mắt thăm dò: "Nhưng vừa rồi anh thấy hình như em rất thất vọng. Có phải em muốn thứ gì đó không? Anh không biết đoán suy nghĩ của phụ nữ cho lắm, em nói thẳng ra với anh được không?”
Gương mặt Tô Niệm Tinh nóng bừng như bị lửa thiêu, thật mất mặt quá.
Cô không muốn để anh nhìn ra nên giục anh: "Không có, em chỉ không ngờ lại là ngọc thôi, em còn tưởng là dây chuyên gì đó cơ, nhưng ngọc cũng không tồi, anh mau đeo cho em đi."
Giám sát Lương bật cười: "Hóa ra em thích dây chuyền hả? Kim loại quý đeo lâu sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng ngọc thì lại có thể ngăn họa."
Tô Niệm Tinh sờ miếng ngọc, cảm giác khá ấm áp, đúng là ngọc tốt: "Em nhất định sẽ quý trọng nó."
"Anh đi rửa bát đã, em vê phòng lấy quần áo đi tắm trước đi." Giám sát Lương xoa gò má cô rồi giục người đi. Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu, ôm cánh tay anh rồi cọ đầu vào lồng ngực anh.
"Sao thế?" Giám sát Lương ôm gáy cô, muốn nhìn rõ nét mặt của đối phương.
Tô Niệm Tinh lại trốn rất kỹ: “An Bác, em đã là người lớn rồi, không phải trẻ con nữa."