Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1020 - Chương 1020: Đại Sư, Xem Cho Tôi Một Quẻ Với

Chương 1020: Đại Sư, Xem Cho Tôi Một Quẻ Với Chương 1020: Đại Sư, Xem Cho Tôi Một Quẻ VớiChương 1020: Đại Sư, Xem Cho Tôi Một Quẻ Với

Cô ném lục hào kim tiền quẻ cho bà cụ nhưng kết quả của quẻ tượng không tốt, lại xem tướng mặt của đối phương, thấy bà ta và con trai duyên rất nhạt.

Cô nắm lấy bàn tay của bà ta, người đàn ông trong video nổi giận đùng đùng sau khi đánh bạc, gặp người là đá, không hề có một chút lòng trắc ẩn nào cả. Sau đấy, bà cụ tìm tới tận cửa nhưng thật ra anh ta đã mất trí nhớ rồi, hoàn toàn không nhớ ra được bà ta, nhưng nghe nói bà ta có bất động sản bèn lập tức nổi lòng toan tính, lừa căn nhà đến tay, sau đó bán con trai mình cho người khác.

Lộ Tử rơi vào tay một người đàn ông có bệnh luyến đồng, không chỉ cơ thể bị ngược đãi mà tâm lý cũng bị tổn thương không nhỏ. Đến năm mười bốn tuổi, đứa trẻ này nổi giận phản kháng, giết ngược lại người đàn ông kia, sau đó đến tìm cha đẻ của mình, một dao kết liễu ông ta.

Giết liền hai người, kết cục của cậu ta khỏi cần nghĩ cũng biết.

Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn sóng biển dập dềnh, Lộ Tử không muốn ngồi tù để phải chịu dày vò và tra tấn thêm nữa, nên cuối cùng cậu ta đã nhảy xuống biển khơi lạnh giá này để tự vẫn.

Tô Niệm Tinh nói lại nội dung quẻ tượng một lần: "Có vài người cha còn không bằng người ngoài, bà vẫn đừng nên đi tìm anh ta thì hơn."

Bà cụ biết được tương lai của Lộ Tử sẽ thảm như thế bèn vỗ đùi chửi rủa đứa con trai là tên súc sinh: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà nó lại đối xử với Lộ Tử như vậy, nó không phải là con người mà."

Ngô Hưng Đức đã từng là một người câu cá nên anh ta biết rất rõ một con nghiện cờ bạc điên cuồng đến cỡ nào: "Bây giờ anh ta đã mất trí nhớ rồi, không còn tình thân gì nữa đâu bà ơi. Cháu trai của bà vẫn còn nhỏ, nếu như bà lo lắng người thân nhòm ngó tài sản của mình vậy không bằng thành lập ủy thác gia tộc cho cậu bé để người bên ủy thác bảo vệ cậu bé, đợi đến khi đứa trẻ ba mươi tuổi mới có thể rút được khoản tiền này ra."

Bà cụ đã lớn tuổi rồi, nghe thấy còn có thứ tiên tiến như thế cũng ngạc nhiên: 'Lỡ như người giám hộ của Lộ Tử muốn lấy tiền của nó thì phải làm sao?"

Bà ta đã sống đến từng này tuổi rồi, ngay cả con trai còn không tin được thì làm sao có khả năng tin được người ngoài chứ."

"Yên tâm đi ạ, bà có nhà, có thể coi nhà cửa thành tài sản cố định của quỹ, không cho phép bất cứ một ai mua bán đó. Mấy cái này đều có văn bản pháp luật cả, người giám hộ không có tư cách mua bán nó đâu, đến ngay cả bản thân Lộ Tử còn không được thì thôi." Ngô Hưng Đức không hổ là phóng viên, về phương diện này biết còn sâu hơn cả Tô Niệm Tinh.

Bà cụ hỏi anh ta có quen bên ủy thác nào tốt hay không.

Trước đây Ngô Hưng Đức đã từng phỏng vấn một công ty ủy thác nổi tiếng, anh ta lấy tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho bà ta: "Bà tới đây tìm người này nhé."

Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn tấm danh thiếp, vậy mà bên trên còn có ảnh luôn, tướng mặt của người này ôn hòa, nhân phẩm không tồi, đáng để tin tưởng.

Bà cụ cảm ơn Ngô Hưng Đức, định móc tiên ra trả cho Tô Niệm Tinh nhưng cô chỉ nhận một tờ đô la Hồng Kông: "Cháu trai bà vẫn còn nhỏ như vậy, sau này chỗ cần dùng tiền vẫn còn nhiều lắm." Bà cụ không ngờ mình lại gặp được hai người tốt: "Cũng may mà có cô, nếu như thật sự đi tìm nó rồi thì cả đời này của Lộ Tử sẽ bị hủy mất, cho dù tôi có xuống địa ngục cũng không yên tâm được."

Trong lúc nói chuyện đã đến bến cảng, vốn dĩ vẫn còn hành khách muốn tìm Tô Niệm Tinh xem bói nhưng đều bị Ngô Hưng Đức và Đạo Đao ngăn lại.

Vừa mới ra khỏi bến tàu là phía sau cô đã có rất nhiều hành khách đi theo: "Đại sư, đại sư, xem cho tôi một quẻ với?"

Tô Niệm Tinh bước nhanh, không cho mấy người này cơ hội ngăn cản, thẳng cho đến khi đường của cô bị người chặn lại, hóa ra là Lục Uyển Thư dẫn vài vệ sĩ qua đây đón người, mấy chục vệ sĩ bao vây xung quanh khiến đám đông tự động lùi bước.

Cô ta mở cửa xe cho Tô Niệm Tinh rồi cũng ngồi vào trong luôn, sau đó cô ta gỡ kính râm, liếc mắt nhìn bên ngoài: "Mới sáng sớm là giám sát Lương đã gọi điện cho tôi kêu tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô thật tốt. Không có cách nào khác, tôi chỉ đành đích thân qua đây đón người thôi. Cũng may mà tới kịp lúc, đúng là nhiêu người thật đất, nhân khí của cô vượng như vậy, tôi mời cô đến cắt băng khánh thành đúng là chuẩn mà."
Bình Luận (0)
Comment