Chương 1024: Đây Là Lần Đầu Tiên Tôi Ăn Món Này Đấy
Chương 1024: Đây Là Lần Đầu Tiên Tôi Ăn Món Này ĐấyChương 1024: Đây Là Lần Đầu Tiên Tôi Ăn Món Này Đấy
Cô cầm một cốc rượu vang lên ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh đêm bên dưới.
Đối với con nghiện cờ bạc mà nói thì đây chính là thời khắc cuồng hoan của bọn họ, người tụm năm tụm ba lao vào cái sòng bạc lớn nhỏ.
"Bà chủ, thật ra tôi cảm thấy cô không nhận cắt băng khánh thành thì cũng không thể thay đổi được bọn họ đâu." Bình thường Đại Đao không phải là một người nói nhiều nhưng anh ta cảm thấy cô vẫn quá bốc đồng.
Tô Niệm Tinh từ chối cho ý kiến: "Có khả năng là vậy chăng, nhưng không phải tôi dẫn bọn họ vào cho nên tôi không cần áy náy, có đôi khi con người không phải bị kẻ địch đánh bại mà là bị chính mình đánh bại."
Đại Đao có hơi đăm chiêu.
Tô Niệm Tinh ăn một miếng bánh ông xã: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn món này đấy."
Cái gọi là bánh ông xã chính là món điểm tâm được thay đổi sau khi tham khảo món bánh ngọt bà xã mà thôi, gọi là bánh ông xã bởi vì nhân bánh chủ yếu là muối tiêu, vỏ mỏng nhân đẹp, nhân bánh mịn và lại nhuyễn, vị mặn nhưng không ngấy, có điều, nó không hợp khẩu vị của Tô Niệm Tinh nên cô chỉ ăn một cái rồi thôi.
Đang định đặt dĩa xuống thì phía đối diện hình như có người đang đánh nhau, Tô Niệm Tinh lập tức gọi Đại Đao: “Mau nhìn kìal"
Đại Đao đi đến trước cửa sổ, trong lòng bắt đầu căng thẳng: "Hình như đánh nhau rồi."
Dường như để nghiệm chứng lời anh ta nói mà ngay sau đó có tiếng súng bắn vang lên, Tô Niệm Tinh giật nảy mình, theo bản năng bịt tai lại, trốn vào trong góc, Đại Đao cũng nhanh chóng đứng sang một bên khác, lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Hình như là hai bang phái lớn đấu súng, có vẻ như mấy người này đang giành nhau địa bàn.”
Tô Niệm Tinh không hiểu về tình hình ở Macau cho lắm: "Không phải nhà giàu số một ở Macau cũng khởi nghiệp từ xã hội đen hay sao? Ở trong địa bàn của ông ta mà cũng có người gây chuyện?"
Đại Đao lắc đầu: "Quy tắc mà ông ta đặt ra cũng chỉ có đàn em của ông ta tuân thủ thôi, chắc chắn có người không phục, mà cách tốt nhất chính là cướp."
Trận đấu súng này kéo dài mười phút lận thì mới cảnh sát mới tới nơi.
"Còn chưa khai trương mà đã có người gây chuyện rồi, ngày mai cắt băng khánh thành chắc chắn sẽ không bình yên đâu." Đại Đao không nhịn được mà nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Cô không tham gia là đúng đấy."
Tô Niệm Tinh nhìn những thi thể bên dưới tòa nhà kia mà chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Một đêm này cô ngủ không được ngon giấc cho lắm, mơ thấy mình phụ trách việc cắt băng khánh thành rồi có bang phái dẫn người tới gây sự, lôi cô ra làm bia đỡ đạn, bắn một phát súng trúng vào giữa trán cô, thế rồi cô chết luôn tại trận. Trước khi chết, hai mắt cô vẫn còn trợn tròn.
Cô ngồi bật dậy, trên tán túa đầy mồ hôi, vội vàng đi đến trước cửa sổ, bên ngoài kia tối đen như mực nhưng sòng bạc ở vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Mấy người này vẫn điên cuồng mơ giấc mộng đẹp được phát tài chỉ trong một đêm, nhưng lại không biết mình mới là quân cờ trong sòng bạc đó, hết vòng này đến vòng khác túi tiền của anh ta dần hết nhẫn, thẳng cho đến khi trên người không còn một xu dính túi và bị ném ra khỏi sòng bạc.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là ba giờ sáng, người khác đều đang nằm mơ rồi.
Tô Niệm Tinh lại bò lên giường, nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân phải ngủ, một giấc ngủ này của cô thẳng đến tận gần trưa mới tỉnh dậy.
Đại Đao mang bữa sáng qua bên này, Tô Niệm Tinh ăn xong bữa sáng, lấp đầy cái bụng rồi sau đó mới trang điểm thật tinh tế cho mình, lát nữa tòa soạn còn chụp ảnh cho cô nữa.
Trang điểm xong, cô dẫn Đại Đao xuống quán cà phê ở bên dưới tòa nhà để đợi đối phương tới.
Hôm qua cô đã liên hệ với phóng viên để đẩy thời gian lên buổi sáng, địa điểm gặp mặt cũng được thay đổi.
Cách thời gian hẹn còn khoảng mười phút thì phóng viên tới nơi.
Buổi phỏng vấn đang tiến hành dang dở thì bên ngoài truyền tới tiếng khua chiêng gõ trống, phóng viên liếc mắt nhìn: "Là khách sạn đối diện tiến hành nghi thức khai trương, mời minh tinh tới hỗ trợ."
Anh ta có hơi nghi ngờ: "Không phải trước đấy đã mời cô hay sao? Báo chí cũng đã đăng tin cả rồi mà sao hôm nay lại đổi người gấp như vậy?"
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Tôi không biết đó là sòng bạc cho nên đã từ chối rồi."
Phóng viên chợt hiểu ra: "Hóa ra đại sư đoán mệnh còn kiêng dè cả chuyện này nữa.”
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh đang định nhắc nhở anh ta tiếp tục nhưng ai ngờ ở bên ngoài lại truyền tới tiếng súng "bằng bằng."