Chương 1030: Fan Tư Sinh Là Gì Thế
Chương 1030: Fan Tư Sinh Là Gì ThếChương 1030: Fan Tư Sinh Là Gì Thế
Mấy người đàn ông này đi ra khỏi quán ăn.
Chú Minh vỗ ngực, vui vẻ nói: "Ngâu thật đấy! Đại sư, một lần cô thuê tận năm vệ sĩ vậy là tiền lương mỗi tháng thôi đã tận bảy vạn hai rồi, đúng là giàu ghê."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Bây giờ danh tiếng của cháu đã khác với ngày xưa rồi, không thể ra ngoài như ngày xưa được nữa, nếu cháu không tìm vệ sĩ lại chỉ sợ một ngày nào đó mình sẽ gặp phải fan tư sinh quá."
Ngoài vậy ra, cô còn định thuê thêm cả trợ lý, kế toán, nhà tạo mẫu và cả thợ trang điểm nữa.
Trợ lý sẽ do Kern tìm, kế toán thì cô sẽ kêu kế toán của công ty kiêm chức, nhà tạo mẫu và thợ trang điểm giỏi chỉ có thể gặp mà không thể cầu nên cô sẽ từ từ xem sao. Còn bây giờ cứ để cô tự gánh trước đi. Nhiêu người như vậy phục vụ cho cô, mỗi tháng ít nhất cũng phải tiêu đến hai mươi vạn chứ chẳng đùa.
"Fan tư sinh là gì thế?" Các hàng xóm đồng loạt nhìn về phía cô.
Tô Niệm Tinh gãi đầu, bây giờ vẫn chưa có từ này sao?
Cô ấp úng giải thích: "Thì chính là mấy fans sẽ xâm phạm đời tư của minh tỉnh ấy."
Cô có rất nhiều bí mật, lỡ như thật sự bị người theo dõi thì cũng không hay đâu.
Các hàng xóm chợt hiểu ra.
Bà A Cam kêu cô đừng lo lắng: "Đúng là sẽ có kiểu fans không biết chừng mực như thế thật nhưng tình hình của cô vẫn đỡ hơn một chút đấy. Cô không phải minh tinh điện ảnh mà là thần toán, rất nhiều fans sẽ sùng bái cô như thần thánh."
"Oa, thế thì còn đáng sợ hơn nhiều. Rõ ràng cô ấy là con người mà lại bị coi thành thần thánh, lỡ như một ngày nào đó cô ấy không bói ra được vậy chẳng phải sẽ bị báo thù hay sao?" Chú Minh nghe mà cứ cảm thấy ghê người.
"Cho nên tuyển thêm vài vệ sĩ là chuyện rất cần thiết đấy." Tô Niệm Tinh cười bảo.
Chú Minh nói với cô: "Cô tuyển nhiều vệ sĩ như vậy, quán ăn cũng không thể chứa hết được, cô có tính thuê thêm một mặt tiền cửa hàng nữa không?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Chú có mặt tiên cho thuê hả?”
Chú An chỉ vào chú Minh rồi cười: "Ông gian lắm nhé, vậy mà lại đi bẫy hàng xóm. Đại sư đã từng giúp ông không ít việc rôi mà ông lại đi hại cô ấy, làm thế này cũng thiếu đạo đức quá rồi thì phải?"
"Hại cô ấy cái gì hả?" Chú Minh khó chịu: "Tôi chỉ hỏi cô ấy có muốn thuê cửa hàng không, cho người khác thuê là thuê, mà cho cô ấy thuê cũng là thuê, hơn nữa, tôi nể mặt hàng xóm nên còn cho cô ấy ưu đãi nữa nhé, ông không biết thì đừng có mà nói lung tung."
Tô Niệm Tinh vội vàng gạt hai người ra: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Chú An giải thích: "Cái điểm bán vé số của vợ ông ta làm ăn không được tốt cho lắm, nguyên một tháng mệt đến chết đi sống lại mà chỉ kiếm được nhiều hơn tiền thuê nhà hai nghìn đồng. Lúc bận rộn đến ngay cả cơm còn không kịp ăn thì thôi, thế là ông ta mới khuyên bà vợ đừng bán nữa, vợ ông ta đã đồng ý rồi, gần đây ông ta đang tìm người thuê cửa hàng đấy." "Một tháng mới kiếm được có hai nghìn thôi ấy ạ? Đúng là hơi ít nhỉ. Chỗ đó còn lớn hơn quán này của cháu thì phải? Có thế nào thì một tháng cũng phải kiếm được một vạn chứ?" Tô Niệm Tinh hiểu rồi, bây giờ tiền lương của công nhân bình thường đã hơn ba nghìn rồi, bản thân bà ta tự mở tiệm mà lợi nhuận còn chẳng bằng đi làm công cho người khác, không thể lời nổi.
"Vợ tôi không giỏi làm ăn buôn bán đâu." Chú Minh nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong: "Đại sư, cô muốn thuê không?”
Tô Niệm Tinh xoa cằm, mỗi lần có khách hàng tới xem bói quả thật ở đây không được tiện cho lắm.
"Nếu cháu có một cửa hàng thuộc về riêng mình thì quả thật sẽ chính quy hơn." Tô Niệm Tinh sảng khoái đồng ý thuê lại cửa hàng này.
Chú Minh cười không khép được mồm: "Được được được! Bây giờ tôi sẽ đi nói với bà ấy để bà ấy chuyển đồ trong tiệm đi, khi nào thì cô cần dùng?”
"Chấu còn phải sửa sang lại cơ, chú cứ dọn dẹp bên trong một chút đi, bàn ghế tủ tiếc gì đấy đều chuyển hết ra ngoài, cháu sẽ mua mới lại toàn bộ." Tô Niệm Tinh tươi cười đáp.
Hiển nhiên là chú Minh không có gì mà không đồng ý được rồi.
Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho người phụ trách sửa chữa tại công ty và bàn bạc với đối phương chuyện sửa sang.