Chương 1033: Sao Không Bật Đèn Lên?
Chương 1033: Sao Không Bật Đèn Lên?Chương 1033: Sao Không Bật Đèn Lên?
Tô Niệm Tinh như bị sét đánh trúng, đang tính gọi điện thoại cho anh ta nhưng cô phải giải thích với anh ta thế nào đây?
Nghĩ ngợi một lúc, cô thấy vẫn nên bỏ đi, tự mình đi mua cho rồi.
Tô Niệm Tinh đeo khẩu trang và mũ vào rồi xuống quầy chuyên doanh ở bên dưới tâng mua hơn hai mươi cái nến thơm mà mình thích.
Sau đó cô dọn dẹp căn phòng một lượt rồi mới đi tắm, gội đầu, sấy tóc xong rồi còn xịt thêm nước hoa, cả người thơm ngào ngạt.
Giám sát Lương mở cửa đi vào, chỉ thấy đèn trong phòng đã tắt, chỉ có mỗi ban công, bàn ăn và bàn trà là đặt nến, tản ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Tô Niệm Tinh mặc một chiếc váy ren dài màu đỏ, đứng ở ban công quay lưng lại, một tay cô cầm ly rượu vang, một tay chống má nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn để xõa của cô bay theo gió, trông vừa quyến rũ vừa mê người.
Trong lúc nhất thời, giám sát Lương nhìn đến ngây người.
Tô Niệm Tinh nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại nhìn anh: "Sao không vào đi?"
Giám sát Lương chợt bừng tỉnh, anh trở tay khóa cửa lại.
Người xưa nói: Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân. Dưới ánh đèn ấm áp như thế, ngũ quan mờ ảo của cô lại càng thêm vài phần sắc thái.
"Sao không bật đèn lên?" Anh đặt đồ trong tay xuống, đang định bật đèn thì Tô Niệm Tinh ngăn lại: "Em không muốn bật, thế này mới có không khí chứ. Giám sát Lương nhìn hoa tươi trên bàn ăn, vậy mà lại không có cách nào phản bác được.
Anh lấy đĩa ra đựng thức ăn đã đóng gói mang về rồi gọi cô qua đây ngồi ăn cùng.
"Anh không bị va đập đấy chứ?" Tô Niệm Tinh thấy anh đi vào bếp mà không mở đèn mới bất chợt phản ứng lại.
"Không sao, trong bếp đặt những thứ gì, anh nhắm mắt cũng có thể mò thấy mà." Giám sát Lương gắp thức ăn cho cô: "Thế nào? Có ngon không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Không tồi."
"Vụ án của các em điều tra đến đâu rồi?" Giám sát Lương cứ cảm thấy bầu không khí này có hơi quái, anh nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn mở miệng hỏi.
Tô Niệm Tinh cũng không trông mong anh có thể nói ra được lời đường mật gì nên kể lại vắn tắt nội dung vụ án một lần.
Giám sát Lương chỉ cảm thấy khó tin: "Đứa trẻ này đã bị chiều hư rồi, không có một chút lòng biết ơn nào hết."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Lúc còn nhỏ cha mẹ không có nguyên tắc, chiều riết thành quen, cuối cùng lại phải nhận lấy trái đắng."
"Điện tử cũng là thứ hại người không ít."
Tô Niệm Tinh cảm thấy cũng không thể đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu điện tử được: "Nói đến cùng vẫn là tâm trí không đủ kiên định thì có. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cậu ta chưa từng từ chối cậu ta bao giờ, bây giờ đột nhiên từ chối là cậu ta sẽ không chịu được. Cho dù không có trò chơi điện tử thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ ngã một vố đau thôi. Chỉ là không ngờ cậu ta lại táng tận lương tâm đến mức giết chết cả cha ruột của mình." Giám sát Lương điều tra phá án đã nhiều năm nay nên cũng được tính là thấy nhiều hiểu rộng: "Có vài vụ án còn bi thương hơn thế này nhiều."
Ăn cơm xong, Tô Niệm Tinh giục anh mau đi tắm trước: "Anh có thể mở đèn lên được rồi."
Giám sát Lương có hơi buồn cười: 'Lãng mạn đã kết thúc rồi, còn không mở đèn nữa là anh sợ bát đĩa sẽ vỡ hết mất."
Tô Niệm Tinh gãi mãi với vẻ xấu hổ.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nào có phải kết thúc đâu.
Nhưng cô cũng không giải thích với anh.
Nghe tiếng anh đã tắm xong, Tô Niệm Tinh đổi sang một tư thế quyến rũ khác, nằm nghiêng người trên sô pha.
Giám sát Lương vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, trông thấy một màn này, anh chậm rãi nói: "Em mặc ít như thế có thấy lạnh không? Hay là vê phòng ngủ đi?"
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp phải một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy, anh đúng là còn quái nhân hơn cả Đường Tăng.
Cô chạy về phòng ngủ, cắn móng tay nghĩ đối sách thứ hai, rất nhanh đã có một kế sách nảy ra.
Giám sát Lương thay quần áo xong, đang định ngồi trước bàn làm việc viết nhật ký thì đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy thấy Tô Niệm Tinh đứng dựa người vào khung cửa, tư thế của cô trông có hơi giống với tạo hình của nhân vật hoạt hình.
Bộ váy ngủ của cô phác họa ra đường nét cơ thể đẫy đà của cô một cách rất tốt. Làn da lộ ra ngoài trắng như tuyết, miệng ngậm một cành hoa tươi rất đẹp, đôi môi màu đỏ của cô rực rỡ như bông hồng, nhếch lên một độ cung rất đẹp, cô nháy mắt một cái, lúng liếng đưa tình, cả người tản ra khí chất quyến rũ đến cực điểm, cô giơ ngón tay ngoắc một cái, chỉ một cái đã như gọi mất hồn anh rồi.