Chương 1043: Có Thể Cứu Được Ruby Không?
Chương 1043: Có Thể Cứu Được Ruby Không?Chương 1043: Có Thể Cứu Được Ruby Không?
Ward nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh, không bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nhỏ nào của cô, tuy rằng ông ta tới tìm cô xem bói chỉ xuất phát từ sự tò mò chứ cũng không thật sự tin rằng trên đời này có thần toán.
Nhưng ông ta không thể cược, hai đứa con của ông ta chính là trụ cột của ông ta, ông ta không thể chịu đựng được nếu tụi trẻ xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, ông ta vẫn chọn tin tưởng Tô Niệm Tinh, vội vàng lấy đồ rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ để lại một tàn ảnh.
Những người khác cũng theo sát phía sau, xem có thể giúp được gì hay không, tất cả mọi người cùng leo lên xe của Richard.
Lên xe rồi, lòng bàn tay của Tô Niệm Tinh bắt đầu túa mồ hôi.
Có thể cứu được Ruby không?
Liệu Gale kia có đi lên tâng mà phát hiện ra sự bất thường của Ruby không?
Giám sát Lương nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô mới nắm chặt lấy tay cô: "Em đừng lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Richard phụ trách lái xe, còn Ward thì nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ sốt ruột, ngón tay của ông ta gõ lên đùi, một tay còn lại run rẩy khủng khiếp. Ông ta nuốt nước miếng với vẻ khẩn trương, môi mấp máy một cách khó khăn, trong lòng thì dâng lên đủ thứ suy nghĩ, lo lắng đến mức cổ họng khô khan.
Nếu những lời mà Tô Niệm Tinh nói đều là sự thật vậy chẳng phải hai đứa con của ông ta đã bị người ta ngược đãi ngay dưới mí mắt của ông ta hay sao? Ward giơ ngón tay cái lên miệng cắn, sau đó quay đầu nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô có thể nói cho tôi biết tại sao Ruby lại muốn tự sát không?”
"Cô bé đã mang thai rồi." Tô Niệm Tinh thốt ra một câu kinh người: "Cô bé không dám nói với ông vì điện thoại trong nhà cũng đã bị Gale giám sát, không có cách nào gọi cho ông được. Hơn nữa, ông chưa chắc đã chịu tin cô bé."
Trong lúc nhất thời, Ward ngây người ra đấy, ông ta nhớ lại vẻ mặt sợ sệt của con gái, ban đầu ông ta vẫn luôn cho rằng con gái là một đứa trẻ thùy mị nết na, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, trẻ con bình thường sẽ thích cười, thích nghịch, còn cô ta thì sao?
Chưa bao giờ từng ra ngoài chơi, ngược lại chỉ thích ở nhà.
Thế này hoàn toàn không bình thường tí nào cả.
Richard sợ ông ta không kiềm chế được: "Chuyện này cũng không thể trách anh, tụi trẻ còn nhỏ quá mà, ít nhất thì Rock cũng biết bảo vệ em gái, là một đứa trẻ ngoan."
Trên gương mặt Ward hiện ra vẻ thanh thản, đúng vậy, lúc con trai hai tuổi mới được Gale chăm sóc nên rất dũng cảm.
Tô Niệm Tinh muốn nói lại thôi, đó cũng không phải dũng cảm đâu mà là không có cách nào, không thể không phản kháng lại. Hơn nữa, sau này đứa trẻ đó cũng sẽ lớn lên lệch lạc, cậu ta sẽ tìm được khoái cảm từ trong giết chóc, cuối cùng là sa ngã.
Ward đối diện với gương mặt cô và phát hiện ra điểm kỳ lạ, trong lòng ông ta lập tức thấp thỏm: "Sao thế?"
Tô Niệm Tinh nói lại sự thật một lần: "Cậu bé cũng bị ngược đãi, sở dĩ thích chơi trong phòng thí nghiệm máy móc là bởi vì cậu bé vẫn luôn vạch kế hoạch giết chết Gale."
Sắc mặt của Ward nặng nề hơn vài phần, trong lòng lại hoảng sợ một phen, trong đầu ông ta hiện lên đủ các loại suy đoán khủng bố khác nhau.
Ông ta là một đạo diễn nên hiển nhiên trí tưởng cũng mạnh hơn người bình thường một chút. Con trai thà rằng không nói cho ông ta biết mà muốn một mình đối phó với Gale. Điều này cũng có nghĩa là ở trong lòng con trai, một người cha như ông ta hoàn toàn không đáng được tin tưởng.
Tuổi còn trẻ mà đã mưu đồ giết người, vậy con đường tương lai sẽ đi thế nào đây?
Môi ông ta trắng bệch, hai bàn tay hơi run lên, đầu óc vang ong ong, cứ như thể có vô số con ruồi đang bay qua bay lại quanh lỗ tai của ông ta vậy, chúng còn gặm nhấm trái tim của ông ta khiến ông ta không nhịn được mà bực tức, lo lắng, ông ta chưa bao giờ từng cảm thấy tốc độ của xe hơi chậm đến như vậy.
"Lái nhanh một chút đi! Wad rung chân, không ngừng thúc giục, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ nhưng vẫn quá chậm.
Richard đã tăng tốc độ xe đến mức cao nhất rồi: "Không thể nhanh hơn, chỗ này không có đèn giao thông, lỡ đâm phải người là không ổn đâu."
Ward chỉ có thể kiềm chế tâm trạng kích động của mình.
Vất vả lắm, cuối cùng mới về được đến nhà.
Người giàu có ở Mỹ đều sống ở vùng ngoại ô, có phong cảnh rất đẹp và đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là lúc này trời đã tối, xung quanh tối đen như mực, chỉ có mỗi cái đèn ở cửa là tản ra tia sáng yếu ớt.