Chương 1045: Chúng Ta Chỉ Có Thể Chấp Nhận Mà Thôi
Chương 1045: Chúng Ta Chỉ Có Thể Chấp Nhận Mà ThôiChương 1045: Chúng Ta Chỉ Có Thể Chấp Nhận Mà Thôi
Bên ngoài là tiếng ò e í e của xe cứu thương.
Richard đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ biết ơn của người bạn thân nhưng cũng không nhận công, mà chỉ sang ba người Tô Niệm Tinh: "Bọn họ kêu tôi gọi xe cứu thương đấy, anh đưa con bé lên xe trước đi đã."
Ward nhìn về phía Tô Niệm Tinh với đôi mắt ngập nước, phần lớn là vẻ biết ơn: "Cảm ơn cô! Nếu không có cô thì tôi đã mất đi hai bảo bối rồi!"
Tô Niệm Tinh mỉm cười với ông ta và nhìn ông ta cùng cậu con trai ngồi lên xe cứu thương.
Richard thì phụ trách tiễn ba người Tô Niệm Tỉnh về khu trọ.
Sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm, giám sát Lương dẫn Đại Đao đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Bây giờ người châu Á vẫn chưa qua bên này nhiều, phố người Hoa lại cách có hơi xa, cộng thêm giám sát Lương hoàn toàn không biết mình đang ở đâu cho nên chỉ đến cửa hàng gần đây mua sắm, phần lớn thức ăn ở bên này chủ yếu vẫn là món kiểu Tây.
Bữa sáng là bánh mì và gà rán.
Giám sát Lương cắn một miếng, bánh mì này ngọt đến ê răng đến mức một người thích ăn đồ ngọt như anh cũng không nhịn được, vậy người ghét đồ ăn ngọt giống như A Tinh lại càng không có khả năng nuốt xuống được hơn.
Giám sát Lương chỉ đành đi đến siêu thị ở bên này mua bột mì, trứng gà, muối, dầu và mấy đồ dùng sinh hoạt khác nữa. Tô Niệm Tinh rửa mặt xong xuôi và xuống dưới lầu đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, các vệ sĩ đang ăn gà rán và bánh mì vừa mới mua về.
"Mới sáng sớm đã ăn dầu mỡ thế này rồi á?" Tô Niệm Tinh kinh ngạc.
Đại Đao cười khổ: "Chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi."
Gà rán có hơi dầu thật nhưng nó không ngọt, còn bánh mì rõ ràng trông rất thèm ăn nhưng vừa mới ăn vào miệng đã ngọt không thể chịu được.
Giám sát Lương bưng bát cháo vừa mới nấu xong đặt lên bàn rồi gọi mọi người: "Ai muốn ăn cháo thì tự đi vào bếp múc nhé, khẩu vị bên này khác với của chúng ta, mọi người cố gắng kiên trì mấy hôm thôi."
Tô Niệm Tinh cầm một cái bánh mì lên ăn thử một miếng sau đó trực tiếp nhổ ra: "Ngọt khiếp thế, sao lại khó ăn như vậy?”
Giám sát Lương kêu cô đừng ăn, anh ấn vai cô để cô ngồi xuống: "Anh đã rán bánh trứng gà cho em rồi, để anh đi lấy, em ăn cháo trước đi."
Bánh trứng gà, cháo và một đĩa rau xào xanh được bưng lên bàn, lúc này, Tô Niệm Tinh mới có cảm giác mình đã sống lại.
"Bánh mì ở bên này ngọt quá, bọn họ không sợ bị bệnh tiểu đường sao?” Tô Niệm Tinh có hơi nghi ngờ.
"Không biết bọn họ có bị bệnh tiểu đường hay không những vấn đề béo phì ở bên này thật sự rất nghiêm trọng." Giám sát Lương nhún vai.
Mấy người này béo cũng không phải béo thường thôi đâu mà là loại béo khủng ấy, có thể thấy được kết cấu thức ăn của quốc gia này rất có vấn đề.
Đại Đao ăn được một miếng bánh mì không quá ngọt: "Oa, cái này ngon này, các người mau thử đi."
Những người khác lập tức lục tìm cái bánh mì giống y như thế và thử một miếng: "Ừm, cái này đúng là không quá ngọt, chúng ta cũng có thể ăn được, nhưng mà số lượng ít quá."
Giám sát Lương liếc nhìn nhãn hiệu trên bao bì, trên đó có chỉ số độ ngọt: "Sau này có mua bánh mì phải xem nhãn hiệu rồi."
Kern từ trên lầu đi xuống dưới ngáp một cái, ngửi thấy mùi thơm, ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái: "Chà, ở đâu ra thế? Chỗ này không bán bữa sáng kiểu Trung mà nhỉ?"
"Tôi tự nấu đấy, trong nồi vẫn còn, anh tự lấy ăn nhé?" Giám sát Lương gắp rau xanh cho Tô Niệm Tinh, trên gương mặt tràn đầy vẻ áy náy: "Siêu thị bên này không bán nguyên liệu kiểu Trung nên anh chỉ có thể nấu mấy món đơn giản nhất thôi."
"Không sao, ăn nhiều rau xanh cũng có lợi mà." Ở bên ngoài công tác chắc chắn không thể so với ở nhà được rồi.
Tô Niệm Tinh kêu anh không cần lo lắng, cô cũng không yếu đuối đến mức đó.
Kern cầm bánh trứng gà vừa mới ra khỏi lò đi từ trong nhà bếp ra ngoài: "Chuyện này còn không đơn giản hay sao? Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đến một siêu thị do một gia đình người Trung Quốc mở, bên đó muốn nguyên liệu gì cũng có.
Chúng ta còn phải ở bên này tận sáu ngày nữa cơ, tự chúng ta nấu cơm cũng tiết kiệm được không ít tiền. Về phân nồi niêu xoong chảo đã mua thì tôi cất ở gara nhà tôi rồi, lát nữa qua đó mang về đây dùng luôn”"
Tô Niệm Tinh cảm thấy sáng kiến này không tồi.
Giám sát Lương nhìn những vệ sĩ khác: 'Lát nữa tôi đi mua nguyên liệu và dụng cụ rồi, các anh chọn một việc bếp núc mà mình giỏi để làm đi, chứ một mình tôi không lo xuể được đâu."