Chương 1055: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Trả Tiền Xem Quẻ Cho Cô
Chương 1055: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Trả Tiền Xem Quẻ Cho CôChương 1055: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Trả Tiền Xem Quẻ Cho Cô
Tô Niệm Tinh chần chừ, ba quẻ ngày hôm nay của cô đã được hẹn kín hết cả rồi, nhưng người phụ nữ này trông có vẻ đang rất gấp.
Người phụ nữ thấy cô không đồng ý lập tức lôi chứng minh thư từ trong túi ra: "Tôi là người Hương Giang, tên là Trương Trân Nghi, con trai tôi đã mất tích rồi, tôi muốn hỏi cô là cô có thể tìm được con trai giúp tôi không."
Chồng của Trương Trân Nghi tên là Hứa Lâm Thanh, ông ta cũng nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ mặt khẩn cầu: "Đại sư, tôi biết mình có hơi cưỡng ép, làm khó người, nhưng con trai tôi mất tích đã hơn hai tháng rồi, nếu còn không tìm được thì tôi thật sự sợ nó đã xảy ra chuyện gì đó quá. Xin cô hãy giúp chúng tôi, chúng tôi không mang nhiều tiền qua bên này, nếu không thể tìm được con trai thì chúng tôi sẽ bị trục xuất về nước mất."
Cuối cùng, Tô Niệm Tinh vẫn không đành lòng: "Được rồi, tôi sẽ bói giúp hai người một quẻ."
Trương Trân Nghi mừng rơi nước mắt: "Đại sư! Cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền xem quẻ cho cô."
Bà ta móc quyển séc ra rồi viết một tờ chi phiếu trị giá hai vạn đô la Hồng Kong cho Tô Niệm Tinh. Số tiền này ở Hương Giang cũng tính là nhiều rồi, nhưng ở nước Mỹ lại chẳng đáng nhắc tới.
Tô Niệm Tinh thấy hai người họ mệt mỏi chật vật, cũng không tiện nói thẳng mà xem bói cho bà ta trước.
Cô cầm lấy tay của Trương Trân Nghi và nhìn thấy con trai của bà ta đang rúc trong góc run lẩy bẩy. Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng anh ta rét cóng mới thế nhưng đợi khi cô nhìn kỹ mới phát hiện ra anh ta lên cơn nghiện.
Cô thu hồi tâm mắt rồi nói với hai người họ: "Bây giờ con trai của hai người đang ở đường Arthur, cậu ta bị nghiện rồi, hai người phải chú ý một chút."
Trong đôi mắt của hai vợ chồng lộ ra vẻ kinh hoàng, như thể nghe thấy sét đánh giữa trời quang, rút mất hồn phách của bọn họ đi. Bọn họ cho con trai qua Mỹ ăn học mà sao anh ta lại nghiện ngập được chứ?
Hai vợ chồng chửi đứa con trai ăn hại, nhưng bây giờ tìm được anh ta vẫn quan trọng hơn.
Cảm ơn Tô Niệm Tinh xong, hai người cắm đầu cắm cổ chạy mất.
Giám sát Lương thở dài một tiếng: "Hai vợ chồng vất vả cho con trai ăn học nhưng ai ngờ đứa con trai này lại khiến người thất vọng như vậy chứ?"
Tô Niệm Tinh cất tấm chi phiếu đi: "Anh vẫn nên giúp em nghĩ cách xem về nhà phải nói với Kern thế nào đi, ông ấy đã sắp xếp xong hết lịch trình cho em rồi."
Giám sát Lương thấy vẻ mặt của cô ủ rũ: "Cứ nói sự thật thôi, chắc hẳn ông ấy có thể hiểu cho em mà."
Tô Niệm Tinh cũng không thấy ổn hơn, cô nhận đơn này đã hại Kern mất toi một ít tiền rồi, chắc hẳn ông ta sẽ rất tức giận.
Giám sát Lương thấy cô nhíu chặt mày: "Không sao đâu, em mới là người làm chủ cơ mà, Kern chỉ là người quản lý của em mà thôi."
Đương nhiên là Tô Niệm Tỉnh biết rồi nhưng cô đã tăng thêm lượng công việc cho Kern, lại còn phải bảo ông ta xin lỗi khách hàng nữa, suy cho cùng vẫn là không hay cho lắm. Về đến nhà, Tô Niệm Tinh vừa định mở miệng nói với Kern là mình đã xem bói cho một khách hàng nhưng không ngờ ông ta lại nói trước: "Người dẫn chương trình nói ngày mai mới qua đây được, còn hôm nay anh ta có việc."
Hai mắt Tô Niệm Tinh lập tức sáng ngời: "Nói vậy là trống một quẻ đúng không?”
Kern gật đầu: "Đúng rồi, tôi sẽ liên hệ với khách hàng, mọi người đều có việc phải làm mà."
Tô Niệm Tinh xua tay, nói lại chuyện mình đã gặp được một đôi vợ chồng người Hoa hơn nữa cũng đã xem bói cho bọn họ ra.
Kern biết được chỉ có hai vạn đô la Hồng Kông bèn có hơi không tán đồng: "Sao cô không nói thẳng với bọn họ luôn? Ở bên này xem bói ít nhất cũng phải là hai vạn đô la Mỹ."
"Tôi nghĩ đều là đồng bào của nhau, hơn nữa, rõ ràng bọn họ cũng không mang theo nhiều tiên như vậy mà."
Tô Niệm Tinh có hơi áy náy: "Lúc tôi còn ở Hương Giang định giá cũng không thu tiền xem quẻ cao cho lắm. Mỗi ngày ở quán ăn của tôi đều có một quẻ miễn phí, đây là hành thiện tích đức nên ông cứ coi như tôi hành thiện một lần đi."
Kern cũng không có cách nào với cô cả: "Tạm thời cô xem bói cho người khác nhất định phải thông báo cho tôi biết trước vì tôi còn phải đưa ra điều chỉnh nữa. Nếu cô thấy ngại từ chối người khác thì cứ nói với tôi, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô."