Chương 1100: Cậu Tên Là Gì Thế
Chương 1100: Cậu Tên Là Gì ThếChương 1100: Cậu Tên Là Gì Thế
"Cậu giỏi về máy tính như vậy, ngoại trừ giúp người sửa ra thì còn có thể làm gì nữa không?”
Chàng trai hậu sinh có hơi ngại ngùng: "Bình thường tôi không sửa phần cứng cho người khác, tôi học về phần mềm, chuyên tìm BUG cho các trang web."
"BUG là cái gì?" Chú Minh hỏi.
Trước đây chú An cũng đã từng hỏi về vấn đề này rồi, lúc này ông ta giải thích với vẻ vô cùng đắc ý: "Chính là tìm lỗi đó, giúp người ta xem thứ đó có hoàn hảo hay không, có gặp khuyết điểm nào không?”
Chú Minh chợt hiểu ra: "Hóa ra bới lỗi cũng có thể kiếm được tiền, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới đó. Vẫn là mấy người trẻ tuổi các cậu giỏi hơn, kiếm tiên rất dễ dàng. Còn mấy người già như chúng tôi đã bị xã hội đào thảo rồi.
Chàng trai hậu sinh cười ngại.
"Cậu tên là gì thế?" Chú Minh tìm chủ đề để nói.
Chàng trai hậu sinh đỏ bừng mặt: "Tôi tên Trang Lý Quần."
Chú Minh dưng ngón cái: "Tên hay lắm."
Đúng lúc này, chị Vân bưng phần cơm bào ngư vừa mới ra khỏi lò tới.
Chú Minh kêu anh ta mau ăn: "Cơm nước bên này ngón đáo để, đại sư xem bói còn rất chuẩn, nếu cậu có chuyện gì cần cứ việc tới tìm cô ấy."
Trang Lý Quần hơi sững sờ, anh ta lại nhìn Tô Niệm Tinh rôi mới chợt nhớ ra: "Thảo nào tôi cảm thấy cô ta quen mắt, hóa ra cô ta chính là Tô thần toán nổi danh lừng lẫy kia sao?"
"Đúng rồi." Chú An cười không khép được mồm: "Tên của quán ăn này là Tô Thần Toán mà lại, vừa rồi cậu đi vào không phát hiện ra sao?"
Trang Lý Quân gãi đầu với vẻ ngại ngùng: "Tôi không để ý cho lắm."
Anh ta nếm thử một miếng bào ngư, hai mắt lập tức sáng ngời: "Ngon lắm!"
Động tác của anh ta rất nhanh.
Chú Minh và chú An nhìn mà trợn tròn mắt há hốc mồm.
Chú Minh sợ anh ta nghẹn lập tức nhắc nhở đối phương: "Ôi, tôi bảo cậu ăn nhanh chứ không kêu cậu phải nhanh như vậy, cậu có bị nghẹn không đó? Cũng không giục cậu cả, cứ ăn từ từ thôi là được."
Trang Lý Quần nhai cơm: "Thơm quá, ngày nào tôi cũng ăn mì gói đã phát ngán tận cổ rồi, món này thật sự rất ngon."
Anh ta chỉ và vài ba miếng đã ăn hết sạch phần cơm bào ngư, bao gôm cả canh cải thảo đi kèm cũng húp hết sạch.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta ăn sạch đĩa cơm rồi còn sợ anh ta vẫn chưa ăn no: “Hay là tôi thêm một ít nữa cho anh nhé?”
Trang Lý Quần lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không ăn được nhiều như vậy, quán ăn các cô có thể giao cơm cho tôi không?”
"Có thể chứ." Tô Niệm Tinh lấy sổ ra: "Tâm nào thì giao được? Và giao món gì?"
Trang Lý Quân nhìn bảng giá của thực đơn: "Cứ dựa theo bảng giá của các cô đi, từ trên xuống dưới đưa một lượt, mỗi ngày giao một phần điệp đầu phạn khác nhau cho tôi, buổi trưa mang tới là được." Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: "Hả? Chỉ ăn mỗi điệp đầu phạn thôi sao? Cơm rang với mì xào đều không thử?"
"Cơm rang với mì xào không có rau, không có khẩu vị, vẫn là điệp đầu phạn ngon hơn." Trang Lý Quần quả quyết từ chối.
Tô Niệm Tinh ghi chép xong, Trang Lý Quần trực tiếp đi đến quầy nạp một nghìn đô la Hồng Kông: "Đợi dùng hết tôi sẽ nạp thêm."
Tô Niệm Tinh nhìn thấy tiền mà ngớ người: "Anh chắc chắn muốn giao cơm tận nhà chứ? Mỗi lần giao như thế sẽ mất năm đô la Hồng Kông đó."
Thời buổi này phí giao hàng rất đắt, đặc biệt là không có nhân viên giao hàng chuyên nghiệp mà toàn là nhân viên của cửa tiệm tự đi giao, sẽ làm chậm trễ việc kinh doanh trong quán.
Trang Lý Quần vẫn kiên trì muốn giao đồ ăn.
Tô Niệm Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa mà giúp anh ta đăng ký.
Tiên Trang Lý Quần đi rồi, cô lại tặng một cái đèn pin của LED cho chú An, đây là hàng mới, giá cũng không rẻ: "Cảm ơn chú đã giới thiệu một mối làm ăn cho cháu nhé.”
Chú An bật cười ha ha: "Tôi cũng không ngờ cậu ta lại đặt đồ ăn."
Ông ta bật chiếc đèn pin lên: "Cái này hữu dụng lắm, sau này đi trong hành lang cũng không sợ tối nữa, tòa nhà của chúng tôi thường xuyên cúp điện, đúng là phiền không chịu được. Cảm ơn cô nhiều."
Đang nói chuyện thì có một chàng trai trẻ tuổi đi từ bên ngoài vào.
Anh ta trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, người cao chân dài, làn da trắng bóc.
Chàng trai trẻ này vừa xuất hiện đã biết là tới xem bói rồi, anh ta liếc mắt nhìn quanh tiệm một vòng rồi khóa chặt mục tiêu, sau đó đi thẳng qua đó: "Đại sư, tôi là người đã đặt lịch xem quẻ với cô trước đó."