Chương 1112: Vậy Cứ Quyết Như Thế Đi
Chương 1112: Vậy Cứ Quyết Như Thế ĐiChương 1112: Vậy Cứ Quyết Như Thế Đi
Những người khác cũng phụ họa theo: "Nghe nói bây giờ người làm chủ ở cái nhà phú hào số một đó chính là đứa con gái thứ ba của ông ta. Không ngờ thủ đoạn của cô ta lại tàn nhẫn như thế, chẳng trách mà những người khác đều không phải đối thủ của cô ta."
"Người bước ra từ hào môn cũng nhiều thủ đoạn lắm”"
"Xem chừng cô ta sẽ không liên hôn đâu."
Mọi người tôi một câu, ông một câu, tự biên tự diễn ra một trận đại chiến hào môn. ....
"Mấy đứa trẻ này ăn không no, mặc không ấm, phải sống trong căn nhà tranh tối tăm, cha mẹ đã sớm qua đời hết, Mong mọi người thương tình cho tụi nhỏ, rộng lòng quyên góp ít tiền lẻ trong tay, như vậy đã có thể giúp đỡ được một đứa trẻ không cha không mẹ rồi."
Trên tivi đang phát sóng một hoạt động bán đấu giá từ thiện, người dẫn chương trình đang kêu gọi những doanh nghiệp bên dưới quyên góp.
Đại lão nào cũng khẳng khái quyên góp tiền, mỗi người quyên mấy vạn, mấy chục vạn đô la Hồng Kông.
Thẳng cho đến khi nhà từ thiện nổi tiếng Hồng Kông - Phan Nguyên Lương giơ tay, ông ta hào sảng sảng quyên đến một trăm vạn đô la Hồng Kông thì toàn bộ hội trường gần như bùng nổ.
Người dẫn chương trình mừng rỡ như điên, kích động đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng cảm ơn tấm lòng rộng lớn của Phan Nguyên Lương.
Các hàng xóm nhìn thấy một màn này cũng khen ngợi vô cùng. Chú An là người đầu tiên không kiêm chế được, ông ta bật ngón cái: "Phan tiên sinh quả nhiên là một người tốt bụng. Năm nay chỉ riêng mỗi khoản quyên góp là ông ta đã quyên tận mấy nghìn vạn đô la Hồng Kông rồi, không hổ là thiện nhân số một ở Hương Giang."
Khóe môi của chú Minh thì lại vẽ ra nụ cười mỉm chế giễu: "Ông ngây thơ quá rồi đấy, quyên tiên sẽ được giảm thuế, ông thật sự cho rằng ông ta sẽ có lòng tốt đến vậy hay sao?”
Chú An có hơi khó chịu: "Ông ta đã quyên tận mấy nghìn vạn, còn ông quyên được bao nhiêu hả?"
Chú Minh bị ông ta móc mỉa lại mà cũng hơi không vui: "Tôi không quyên góp đấy, không có lòng tốt bằng ông ta, tôi chỉ có gì nói nấy mà thôi."
Những hàng xóm khác vội vàng đứng ra giảng hòa: "Xem một đêm hội từ thiện thôi mà các ông cũng có thể cãi nhau được, chuyện này thì có gì mà phải chí chóe chứ?”
Thím An kêu Tô Niệm Tinh giúp mình đổi kênh: "Hai người này ngày nào chẳng đấu võ mồm, không có một phút nào là được yên thân."
Tô Niệm Tinh đang nói chuyện với bà A Hương nghe được câu này cũng theo bản năng ấn vào một nút, trực tiếp tắt luôn tivi.
Mọi người thấy không còn tivi để xem nên lại kéo nhau vòng qua bên đó hóng chuyện.
"A Tinh, bà cảm thấy bây giờ cháu đang rất nổi tiếng, mặt tiên cửa hàng đã sơn xong rồi đấy, có thể nhân lúc này để khai trương, thứ bảy tuần sau chính là ngày lành để khai trương."
Bà A Hương đã dựa theo yêu cầu của Tô Niệm Tinh để bói ra ngày lành tháng tốt cho cô mở hàng, rất nhanh bà ta đã tìm ra được một ngày tốt. Tô Niệm Tinh gật đầu: "Ngày này không tội, vậy cứ quyết như thế đi."
Kern vẫn còn đang ở nước ngoài chưa về nên cô kêu Đại Đao chạy một chuyến tới tòa soạn để đăng tin quảng cáo nguyên tuần.
Sau đó cô dẫn các vệ sĩ đi chọn bàn ghế, rất nhanh cửa hàng mới đã được sắp xếp chu toàn, các hàng xóm láng giềng đằng nào cũng đang nhàn rỗi cả rồi nên vội vàng chạy qua bên đó xem náo nhiệt.
Chú Minh mở cửa đăng sau ra: "Chỗ này rộng rãi nhỉ? Còn có cả không gian riêng nữa, có thể phục vụ đủ các thể loại khách ở các tầng lớp."
Chú An cũng đi vào theo: "Không tồi."
Chỗ này treo rất nhiều cờ thi đua, đây đều là cờ mà những khách hàng cũ trước đây của Tô Niệm Tinh tặng cho, bởi vì quán ăn trang trí theo kiểu ấm áp là chính, hơn nữa còn là chỗ ăn cơm nên cô chỉ treo hai lá cờ thi đua.
Còn hiện giờ bên này chính là chỗ chuyên dụng để xem bói, cho nên nguyên một bức tường kín toàn là cờ cũng sẽ không quá mức gây chói mắt.
"Đại sư, khai trương sớm một chút nhé, đến khi ấy chúng tôi sẽ tới góp vui với cô!" Thím An đi dạo quanh một vòng, cảm thấy nơi này không tồi, rất rộng rãi, không gian nhiều, rất thích hợp để xem bói.
Tô Niệm Tinh cười đáp: "Thứ bảy tuần sau khai trương, đến khi ấy sẽ tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành, mọi người đừng quên qua đây nhé!"
"Nhất định, nhất định rồi."