Chương 1114: Thế Thì Phiên Phức Rồi Đây
Chương 1114: Thế Thì Phiên Phức Rồi ĐâyChương 1114: Thế Thì Phiên Phức Rồi Đây
"Đúng rồi đó, chỉ là sờ tay một cái thôi, sir Lương còn không ghen thì thôi, anh có đến mức phải làm ra vẻ mặt đó không?"
Các hàng xóm trêu đùa khiến Lâm Kiến Quốc đỏ mặt tưng bừng.
Giám sát Lương cười với anh ta và nói: "Không sao đâu, chỉ là đụng vào tay một chút thôi, cô ấy xem chỉ tay sẽ chuẩn hơn."
Lâm Kiến Quốc rất bất đắc dĩ, chỉ có thể giơ tay ra.
Video nhanh chóng hiện ra hình ảnh một cô gái trẻ đi theo phía sau một người đàn ông trung niên, ông ta muốn giới thiệu cho cô ta một công việc tốt có tiên lương cao.
Độ tuổi của cô gái này không lớn, cô ta đi theo phía sau người đàn ông, vừa mới tiến vào một cửa hàng thì cửa đã đóng sầm lại sau lưng.
Sau đó có người bịt mũi cô gái, cô gái lập tức mất đi ý thức.
Người đàn ông trung niên liếm ngón tay đếm ba nghìn đồng vừa mới nhận được về tay, sau khi xác nhận con số đã đủ, ông ta nhét xấp tiên vào túi quần rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đó.
Sau đó chính là cảnh cô gái tỉnh lại, phát hiện ra mình đã đến một hộ gia đình ở trên núi làm vợ người ta, cô ta không chịu thì sẽ bị đánh. Cô ta phản kháng thì chỉ có thể bị đòn đau hơn.
Sau khi vết thương lành, cô ta cũng đã học được cách nhẫn nhịn, đợi khi người đàn ông muốn làm chuyện đó thì cô ta trực tiếp cắn đứt gốc rễ con cháu của đối phương, sau đó lại bị đánh một trận, nghĩ đến việc mình đã mua cô ta với giá không hề rẻ nên cô ta không bị đánh chết mà bị bán đi cho người khác. Thẳng cho đến khi cô ta bị bán cho bọn buôn người và vượt biên sang Hương Giang.
Tô Niệm Tinh rút tay về, ra hiệu cho giám sát Lương và Lâm Kiến Quốc đi theo mình vào trong phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Niệm Tinh đi thẳng vào vấn đề ngay: "Cô bé đang ở trong nhà của Phan Nguyên Lượng nhưng anh không thể vào trong đó được."
Giám sát Lương nhíu mày, Phan Nguyên Lương?
Thế thì phiền phức rồi đây.
Lâm Kiến Quốc có hơi sốt ruột: "Phan Nguyên Lương là ai? Cậu là cảnh sát mà lại không thể đi vào nhà người này bắt người hay sao?"
Giám sát Lương phất tay: "Không được! Đội cảnh sát Hương Giang chúng tôi nhất định phải nắm được bằng chứng nhất định thì mới có thể xin được lệnh xét nhà hợp pháp, không giống ở nội địa các anh."
Bây giờ ở nội địa thậm chí còn không có luật sư tư nhân thì thôi, nên quyên hạn phá án của cảnh sát rất cao.
Lâm Kiến Quốc lo lắng không yên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trong lúc nhất thời, giám sát Lương thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào hay: "Tại sao cô bé lại đến nhà của Phan Nguyên Lương vậy? Là để làm công hay là thế nào?"
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Kiến Quốc.
Lúc này đối phương đã không còn quan tâm cô có phải thầy bói rởm hay không mà chỉ muốn cứu con gái mình vê.
Cô thở dài một tiếng: "Phan Nguyên Lương có loại sở thích đó đấy, con gái của anh ta lớn lên rất xinh xắn nên bị bọn buôn người cống cho ông ta."
Đều là đàn ông cả hơn nữa còn cùng là cảnh sát, đã từng tiếp xúc với rất nhiều tên tội phạm cùng hung cực ác trên đời này rồi cho nên hai người cũng lập tức hiểu ra ý ám chỉ trong lời nói của Tô Niệm Tinh.
Lâm Kiến Quốc thương con gái muốn xé lòng vừa nghĩ đến cái cảnh con bé bị tên cầm thú đó làm nhục là trái tim như bị người bóp nghẹt vậy. Anh ta cắn chặt môi mình, hai con mắt đã nhiều ngày bôn ba mệt mỏi phủ kín tơ máu, anh ta đấm mạnh một cái vào tường: "Đều tại tôi vô dụng."
Giám sát Lương thấy anh ta tự trách mà trong lòng cũng không dễ chịu gì cho cam, anh quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Cô bé đang bị giam ở đâu? Vệ sĩ và nhân công ở nhà ông ta có biết chuyện này không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Biết đấy, bọn họ đều là đồng bọn cải"
Giám sát Lương hiểu ra rồi: "Lát nữa anh sẽ đi điều tra mấy chuyện này xem có người nào từng có tiền án tiền sự không, nếu có thì anh sẽ kêu bọn họ làm nhân chứng chỉ điểm, chỉ cần có nhân chứng thì chúng ta có thể lấy được lệnh xét nhà."
Anh vỗ vào vai của Lâm Kiến Quốc: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh cứu người ral"
Lâm Kiến Quốc không hiểu cho lắm: "Nhất thiết phải phiền phức như vậy sao? Trực tiếp gọi người đến đồn cảnh sát hỏi chuyện không phải là được rồi sao?"