Chương 1128: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ
Chương 1128: Vậy Phải Làm Sao Bây GiờChương 1128: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ
"Anh đã nói với anh ta là anh trưng dụng nó rồi mà, nếu anh làm hỏng xe cũng sẽ bồi thường theo đúng giá." Giám sát Lương có hơi sững sờ, theo bản năng đáp lại.
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Anh không phải cảnh sát ở bên này thì lấy đâu ra quyền hạn phá án hả?"
Giám sát Lương trả lời xong mới phản ứng lại được, anh không ở Hương Giang mà đang ở nội địa cơ mà.
Anh gãi đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Anh nhìn ra đằng sau, người mất của kia đã sớm không còn thấy bóng dáng nữa rồi, hay là đăng báo tìm người? Hay là kêu cảnh sát tìm người hộ?
Anh chỉ vào nhãn hiệu của chiếc xe: "Dựa vào cái này có thể tìm được chủ nhân không?”
Cảnh sát gật đầu.
Giám sát Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tô Niệm Tinh thì lại cười với anh: "Em đã mua lại rồi, còn bồi thường cho anh ta nữa, bây giờ cái xe đạp này là của chúng ta."
Phía bên cảnh sát cần Tô Niệm Tinh và giám sát Lương theo anh ta về đồn công an để lấy lời khai. Giá tiên của chiếc máy ảnh này đủ lớn nên đã đạt đến tiêu chuẩn lập án rồi.
Tô Niệm Tinh chỉ vào đống vật phẩm mà cảnh sát đã lục ra được từ trên người tên cướp: "Mấy thứ này chắc hẳn đều là đồ ăn cướp cả, có thể tìm được chủ nhân không?" "Tạm thời vẫn chưa thể chứng minh được mấy món đồ này bị anh ta cướp." Cảnh sát giải thích: "Chẳng qua, chúng tôi sẽ đi điều tra chỗ ở của anh ta và hỏi người nhà của anh ta xem có phải là đô mua hay không. Nhưng nhìn bộ dáng của anh ta thì chắc tám chín phần mười là của trộm cắp rồi."
Cái ví tiền này màu hồng, vừa nhìn đã biết không phải là đồ cho con trai dùng. Về phần nhãn hiệu bên trên cái xe, phỏng chừng cũng là ăn cắp nốt.
Giám sát Lương thấy cô nhìn chằm chằm vào mấy món đồ thất lạc đến ngây người mới nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Em còn có thể bói cho đồ vật nữa sao?"
Tô Niệm Tinh bị suy nghĩ viển vông của anh làm cho dở khóc dở cười: "Sao có thể chứ, vật phẩm cũng không phải đồ sống, làm sao mà bói ra được?”
Cô nhìn về phía tên cướp đang bị dạy dỗ rồi cong khóe môi lên: "Nhưng anh ta thì biết!"...
Tại đồn cảnh sát chi cục phía đông thành phố, một nhóm người Tô Niệm Tinh đang bị lấy lời khai.
Tô Niệm Tinh kể lại đúng sự thật tình hình lúc mình bị cướp đồ ra, khi hỏi đến hóa đơn của chiếc máy ảnh thì cô lắc đầu, nói là hóa đơn đang ở Hương Giang, không mang theo qua bên này.
Sau khi ghi chép xong, chiếc máy ảnh được bỏ vào trong túi zip, bởi vì phạm nhân đã trộm cắp rất nhiều lần, bị thành lập án cho nên phải đợi sau khi phán quyết hình sự kết thúc thì mới có thể trả tang vật lại cho chủ.
Tô Niệm Tinh hỏi thời gian.
"Khoảng nửa tháng nữa, chậm nhất sẽ không quá ba tháng."
Tô Niệm Tinh vuốt trán, lúc đấy cô đã đi từ lâu rồi. "Hai món đồ này tạm thời vẫn chưa tìm được chủ nhân, chỉ có tiền về đúng với chủ cũ thì mới có thể đồng thời lập án." Cảnh sát thấy cô có hơi bất mãn nên chỉ đành kể ra điểm khó xử của mình.
"Nếu anh ta không chịu nói vậy các anh cũng hết cách với anh ta luôn à."
Cảnh sát cười đáp: "Người mất của chắc chắn sẽ báo cảnh sát, chúng tôi sẽ tìm được chủ cũ của nó thôi."
Tô Niệm Tinh cũng không cảm thấy thế, cảnh sát ở thời đại này cũng không có mạng Internet, nếu như người bị mất của sống ở khu vực phía đông thành phố mà tên trộm lại bị bắt ở khu phía tây thành phố, người bị mất của đi báo cảnh sát ở khu phía đông thành phố vậy hiển nhiên sẽ không tìm được món đồ bị mất rồi.
Cô ra hiệu cho Đại Đao lấy dụng cụ ra, vừa rồi ở giữa đường đến ngay cả một cái bàn cũng không có nên hoàn toàn không có chỗ xem bói. Nhưng lúc này đã không còn gì phải kiêng dè nữa, cô lấy mai rùa ra rồi bỏ tiền đồng vào bên trong đó xóc.
Cảnh sát hơi sững sờ sau đó mới hiểu ra cô đang làm gì, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: "Này, nữ đồng chí, cô làm vậy chính là mê tín dị đoan, thứ này vô dụng thôi."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Tôi không cần anh tin, tôi tự bói cho mình thôi."
Cảnh sát nuốt nước miếng, tuy rằng cô không tuyên truyên mê tín nhưng cô đang. .
Nghĩ đến việc cô là người Hương Giang, anh ta lại không tiện nói quá nhiều mà chỉ đành để mặc cho cô xem bói, nhưng sợ sở trưởng nhìn thấy nên cũng vội vàng đóng cửa phòng lại.