Chương 1135: Còn Xưởng Phích Nước Thì Sao
Chương 1135: Còn Xưởng Phích Nước Thì SaoChương 1135: Còn Xưởng Phích Nước Thì Sao
"Cũng không phải không cần mà là tôi muốn tuyển dụng những nhân tài có năng lực, không có năng lực thì trực tiếp nghỉ việc đi." Tô Niệm Tỉnh lại nói: "Nhưng tôi cũng sẽ phái nhân viên quản lý và tài vụ mà mình tin tưởng tới đây."
Nói cách khác là cô sẽ chỉ tuyển công nhân cấp thấp và nhân viên quản lý cấp trung mà thôi.
Trước đó Trương An Khang đã hỏi bảng giá của mấy công xưởng này rồi: "Xưởng sản xuất xe đạp đã bị phân tách rồi. Đợt năm 85, tổng bộ xưởng sản xuất xe đạp đã tách tổng cộng sáu nhà xưởng sản xuất phụ tùng xe đạp phụ thuộc vào mình như xưởng máy móc Hồng Quang, xưởng phụ tùng máy móc, xưởng bánh đà xe đạp, xưởng phanh tay, xưởng chuông xe đạp, xưởng phụ tùng xe đạp số ba, các nhà xưởng này đều độc lập, nhà xưởng này chỉ có thể sản xuất mỗi phụ tùng máy móc thôi."
Vừa rồi Tô Niệm Tinh đến phân xưởng xem qua cũng đã thấy: "Tôi biết rồi."
Điểm duy nhất mà cô nhìn trúng trong nhà xưởng này chính là diện tích rất lớn, nếu dỡ bỏ nhà trẻ, bệnh viện, trường kỹ thuật và đại học công nhân viên chức thì có thể thoải mái mở rộng.
Trương An Khang nói: "Nếu cô muốn mua lại xưởng này hơn nữa không cần nhân viên vậy tổng báo giá sẽ là một nghìn vạn nhân dân tệ, trong này đã bao gồm cả giá đất, chi phí sắp xếp cho công nhân và chi phí mua thiết bị rồi."
Tô Niệm Tinh không nói gì cả: "Còn xưởng phích nước thì sao?" "Xưởng phích nước đắt hơn một chút vì nó có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, hơn nữa hiện giờ lượng tiêu thụ cũng không tôi, nếu như không cần nhân công vậy mất một nghìn năm trăm vạn nhân dân tệ."
Tô Niệm Tinh cúi đầu nghĩ ngợi, giám sát Lương vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô không lên tiếng lại đột nhiên nhíu mày lại, anh đi thẳng đến chỗ góc tường, không mất bao lâu đã túm được một người đàn ông trông láo liên thậm thụt từ trong ngã rẽ.
"Bắt đầu từ lúc ra khỏi khách sạn là người này vẫn luôn đi theo chúng ta, nói không chừng lại là tên trộm cắp nào đấy!" Giám sát Lương nói với Tô Niệm Tinh: "Anh sẽ xách anh ta đến đồn công an, chắc chắn anh ta có mưu đồ bất chính rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn thấy người đàn ông này lấm la lấm lét chắc chắn không phải là người tốt rồi, cô vừa định gật đầu thì lại nghe thấy anh ta kêu lên với vẻ đáng thương: "Anh rể, anh rể, anh mau cứu em."
Trương An Khang chỉ hận không thể tìm ngay cái rãnh mà chui xuống, ông ta liếc mắt nhìn đối phương với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó chắp tay với giám sát Lương và nói: "Đây là cậu em vợ của tôi, chắc là bám theo tôi đấy, các anh đừng dẫn cậu ta tới đồn công an, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Giám sát Lương nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sau khi xác nhận không có uy hiếp gì, cuối cùng mới chịu buông tay.
Triệu Hồng Lượng xoa cánh tay đau nhức, thật sự đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Trương An Khang liếc mắt ra hiệu cho anh ta: "Còn không mau cảm ơn người ta đi, em nói coi, em không học hành tử tế mà cứ rúc trong nhà chơi điện tử của em cũng thôi đi, giờ còn bám theo anh làm gì?" Triệu Hồng Lượng vốn còn muốn than thở vài câu nhưng nghe được lời này là anh ta lập tức có tinh thần hơn hẳn: "Còn không phải em muốn cho thương nhân Hương Giang xem trò chơi của em hay sao? Trò chơi mà em làm thật sự rất thú vị đó."
Trương An Khang chỉ hận không thể chặn ngay mồm anh ta lại.
Triệu Hồng Lượng lại không chịu yếu thế: "Bà chủ, các người xem đi, trò chơi của tôi không đắt đâu, chỉ cần cho tôi một ít phí độc quyền là tôi bán..."
Mắt thấy Trương An Khang định đẩy Triệu Hồng Lượng ra khỏi cổng xưởng, Tô Niệm Tinh có hơi động lòng mới gọi người lại: "Trò chơi gì thế?"
"Trò mèo đuổi chuột đấy, tự tôi làm luôn." Triệu Hồng Lượng nói với bọn họ: “Tôi học ngành máy tính."
Tô Niệm Tinh nổi lên hứng thú: "Vậy đến nhà anh xem đi."
Trương An Khang dừng động tác đẩy người lại.
Triệu Hồng Lượng lập tức đẩy ông ta ra rồi hớn hở chạy đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Thật hả? Vậy đi mau thôi, nhà tôi cách chỗ này không xa, ngồi xe cũng chỉ một tiếng thôi."
Tô Niệm Tinh cạn lời.
Toàn bộ Bắc Kinh mới rộng có nhiêu đây thôi, ngồi xe một tiếng vậy chẳng phải là từ phía nam chạy thẳng đến phía đông thành phố hay sao?
Chẳng qua, vừa rồi cô cũng đã mở miệng rồi nên hiển nhiên lúc này cũng không tiện hối hận, chỉ đành ra hiệu cho anh ta đi trước dẫn đường.
Đám người giám sát Lương cũng đi theo bên cạnh cô.
Người của sở đầu tư nhìn Trương An Khang: "Sở trưởng?”
Trương An Khang ra hiệu cho bọn họ cứ về sở trước: "Việc còn lại cứ để tôi lo." Mọi người gật đầu đồng ý. ...