Chương 1152: Hóa Ra Em Có Ý Định Này À
Chương 1152: Hóa Ra Em Có Ý Định Này ÀChương 1152: Hóa Ra Em Có Ý Định Này À
"Xưởng sản xuất xe đạp có nhiều phúc lợi như thế, đợi mấy nơi như nhà trẻ này được di dời và phá bỏ, em muốn xây một tòa nhà văn phòng rồi ném hết đám người thích giở trò khôn vặt, không chịu làm việc tử tế vào bên đó lao động đơn giản, thế này cũng không tính là vi phạm hợp đồng chứ."
Giám sát Lương chợt hiểu ra: "Hóa ra em có ý định này à."
"Không có ý định này cũng không được. Có nhiều kẻ ăn không ngồi rồi như thế, nếu không sắp xếp công việc cho bọn họ thì sớm muộn gì nhà xưởng của em cũng phải đóng cửa." Tô Niệm Tinh cười nói: "Anh xem, em trống nhiều đất như thết Vị trí của nhà xưởng này lại ở ngay khu trung tâm, xây một tòa nhà văn phòng ở đây không lo không cho thuê được, vụ làm ăn này chỉ có lời chứ không có lỗ đâu."
Giám sát Lương không nhịn được bật ngón cái: “A Tinh, em thật lợi hại! Anh vẫn luôn cho rằng em không có tâm cơ gì cả nhưng không ngờ em còn thông minh hơn bất cứ ai."
Anh hơi dừng lại rồi hỏi: "Vậy phải làm thế nào với mấy lãnh đạo trong xưởng đây?"
"Chuyện này cũng dễ xử thôi." Tô Niệm Tinh đã nghĩ xong rồi: "Người có năng lực thì tiếp tục làm quản lý, đương nhiên, em vẫn phải phái lãnh đạo số hai qua bên này làm lão đại chứ dùng lãnh đạo cũ của xưởng lại không yên tâm.
Về phần mấy tên có quan hệ, cứ để bọn họ phát huy sức lực còn lại, chuyên lo việc mở mang bờ cõi cho công ty.
Mỗi năm em đều cho nhiều tiền như thế, mà số tiên này cũng không thể lãng phí được.
Em sẽ đặc biệt thành lập một bộ phận cho bọn họ để bọn họ đi lấy đất giúp em, rồi em sẽ trả thù lao cao cho bọn họ. Em tin là bọn họ sẽ rất vui lòng giúp mình đi quan hệ đấy."
Có trọng thưởng thì tất có dũng phu, không có một ai có thể cưỡng lại được đồng tiền, đặc biệt còn là trích phần trăm hợp pháp nữa. Nếu không muốn đi quan hệ vậy cứ ăn không ngồi rồi cũng được, coi như là dùng tiền bồi thường cho bọn họ để trả tiền lương cho họ. Cô cũng không tính là thiệt.
Giám sát Lương chậc chậc cảm thán: "A Tinh, em đúng là biết tận dụng ghê."
Tô Niệm Tinh được anh khen mà có hơi đỏ mặt, vì đây hoàn toàn không phải năng lực của cô mà toàn là những chuyện trước đây cô được nghe cha mình nhắc tới. Lúc còn nhỏ, cô hỏi cô tại sao không xây dựng xưởng ở thủ đô thì cha cô nói, khi ông tới thủ đô không mua được đất, chỉ có mỗi công xưởng quốc doanh, ông rất khó thu mua được chúng. Bọn họ thà rằng bán rẻ cho lãnh đạo cũ của nhà xưởng còn hơn là bán giá cao cho xí nghiệp.
Tại sao cô phải qua bên này trong thời điểm các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn đầu tư?
Bởi vì đây đang là lúc có lợi nhất để cô qua đây đầu tư.
Tô Niệm Tinh lấy bảng lương của công nhân viên ra: "Nào! Anh tính giúp em xem mỗi tháng em sẽ lỗ bao nhiêu tiên đi. Em không tin giá một chiếc xe của bọn họ chỉ có 120, nếu như thật sự có lợi nhuận thì bọn họ cũng không đến mức phải đình công sớm như thế."
Giám sát Lương giúp cô tính toán.
Tiền lương công nhân mà công xưởng trả đều rất thật bởi vì lãnh đạo nhà xưởng hy vọng sau này cô vẫn sẽ trả cho nhân viên theo mức lương này nên sẽ không làm giả...
Số lượng sản xuất xe đạp mỗi tháng và hàng tồn kho hiện nay cũng đều là con số thực tế, dù sao thì cũng có liên quan đến khoản thu mà.
Chỉ duy nhất có một chỗ xuất hiện tình trạng tham những là khâu mua sắm, nhưng cô không cần thiết phải xem kỹ.
Tính trung bình từ tiền lương và số lượng sản xuất xe đạp thì một chiếc xe đạp cần chi phí nhân công là 120, đây là còn chưa bao gồm tiền nguyên liệu.
"Giá nguyên vật liệu của xe đạp ít nhất cũng phải bốn mươi động, cộng vào là 160 đồng nhưng bán ra ngoài lại là 130 đồng. Một chiếc xe đạp lỗ tận ba mươi đồng, cho dù nhà xưởng có núi vàng núi bạc thì cũng không đủ. Chẳng trách mà trong xưởng đã dừng sản xuất." Giám sát Lương nhìn con số mà rất lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Thì có nhiều chức vụ nhàn rỗi quá mà, nhân công không đắt mới là lạ. Anh yên tâm đi. Nếu bỏ hai phần ba công nhân viên trong xưởng đi vậy chi phí của chúng ta chỉ còn lại tám mươi thôi. Bán ra bên ngoài vẫn là 130 vậy là chúng ta vẫn còn không gian lợi nhuận đấy chứ." Tô Niệm Tinh võ lên vai anh.
"Bây giờ xí nghiệp sản xuất xe đạp tư nhân vẫn chưa nhiều, đây chính là cơ hội cho chúng ta, lấy được nhà xưởng sớm thì mới có thể chiếm lĩnh được thị trường sớm.”