Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1159 - Chương 1159: Có Phải Em Sẽ Rớt Xuống Nước Không?

Chương 1159: Có Phải Em Sẽ Rớt Xuống Nước Không? Chương 1159: Có Phải Em Sẽ Rớt Xuống Nước Không?Chương 1159: Có Phải Em Sẽ Rớt Xuống Nước Không?

Trong lúc anh vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tô Niệm Tinh đã ngồi xổm xuống trải một cái khăn vuông lên bậc thang, sau đó lấy mai rùa ra ném tiền đồng.

Trương An Khang đứng bên bờ im lặng nhìn tất cả những chuyện này.

Tuy rằng trước đấy cô đã giúp cảnh sát bói ra được tung tích của người mất của nhưng ông ta cứ cảm thấy như đang nghe thiên thư ấy, bây giờ trông thấy cô thật sự ném lục hào kim tiền quẻ mà càng cảm thấy hoang đường hơn.

Những nhân viên công tác khác của sở đầu tư quan sát xung quanh, xác nhận không có người lại gần, bọn họ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô xem bói ngay ở trước mặt nhiều người như thế, nếu để đồn thổi ra ngoài thì bọn họ sẽ bị phê bình là lập trường không kiên định ngay..ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ

Tô Niệm Tinh ném tiền đồng xong mà sắc mặt lập tức thay đổi: "Không ổn, quẻ đại hung!"

Giám sát Lương nhìn cô với vẻ ngạc nhiên rồi lại nhìn mặt sông trước mặt: "Có phải em sẽ rớt xuống nước không? Vậy chúng ta mau lên bờ đi."

Nói rồi, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nhặt tiền đồng và mai rùa lên rồi đỡ Tô Niệm Tinh lên bờ.

Nhưng Tô Niệm Tinh vẫn cảm thấy cơn đau nhói vừa rồi không đúng cho lắm, cô ngồi xổm xuống đất tiếp tục ném: "Em xem cho con sông này một quẻ."

Sắc mặt của các vệ sĩ vẫn như thường nhưng những nhân viên công tác của sở đầu tư thì lại như lâm đại địch, vội vàng vây xung quanh bọn họ, không để cho người qua đường trông thấy.

Trên con sông này có một cái cầu nhỏ, cách chỗ này cũng chỉ mười mấy mét mà thôi, thi thoảng sẽ có người đi đường đi ngang qua đây, để bọn họ nhìn thấy một màn này thì lại không hay.

Tô Niệm Tinh tiếp tục ném tiền và vẫn là đại hung như cũ.

Cô lấy một cái gương nhỏ ra nhìn trái nhìn phải: "Hôm nay em sẽ không xảy ra chuyện."

Sau đó cô lại xem lần lượt cho những người khác: "Hôm nay các ông cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Không có người nào mà ấn đường phát đen, nói cách khác là sẽ không có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn cả, nhưng tại sao lại là quẻ đại hung?

Tâm nhìn của cô chuyển về phía mặt sông, chỉ có gợn sóng cực nhỏ lăn tăn, nhìn giọt nước nhỏ tí tái trên con đường nhỏ kia, cô quay đầu nói với giám sát Lương: "Anh xuống sông xem giúp em dưới đó có gì kỳ lạ đi."

Câu này vừa thốt ra đã khiến tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ kinh hoàng, bọn họ cho rằng thần kinh cô có vấn đề rồi.

Trương An Khang nuốt nước bọt với vẻ khẩn trương, ông ta quay đầu nhìn cô với vẻ khó tin: "Cô Tô, bây giờ đang là mùa đông, cô kêu cậu ấy xuống sông bộ không sợ cậu ấy bị cảm hay sao?"

Tô Niệm Tinh nắm chặt lấy tay của giám sát Lương và nhìn anh chằm chằm với sắc mặt trắng bệch, nửa người cô dựa vào lòng anh đã bắt đầu run lên: “An Bác, em bói ra được quẻ hung."

Cô lại nhìn về phía vệ sĩ: "Các anh cũng xuống cả đi! Có gì còn hỗ trợ được nhau." Trương An Khang lùi lại hai bước, điên rồi, điên rồi, đây chính là một kẻ điên!

Ông ta nắm chặt lấy cánh tay của giám sát Lương: "Cậu đừng nghe cô tail"

Đây chính là cháu ngoại của vua tàu thủy đấy, nếu như xảy ra chuyện thì vụ giao dịch này coi như xong!

Chơi vậy rồi ai chơi lại?

Giám sát Lương lại không nhìn về phía Trương An Khang, trên gương mặt xưa nay vẫn luôn nghiêm túc lại hiện thêm vài phần cảm xúc khiến người khó mà nhìn thấu được.

Giọng của anh rất trâm: "Em có thể bói ra được quẻ hung gì?"

"Không bói ra được, em chỉ có thể bói ra là đại hung thôi." Tô Niệm Tinh thấy bọn họ không nhúc nhích mới đột nhiên phản ứng lại được rằng yêu cầu này của mình máu lạnh đến mức nào.

Lúc này, cô cũng không quan tâm được nhiều như thế nữa: "Bỏ đi, các người đừng xuống, để tự tôi xuống."

Cô xắn ống quần lên, định cởi áo phao ra thì giám sát Lương nhanh chóng ấn tay cô lại: "Để anh."

Anh nhanh chóng cởi áo khoác trên người xuống, sau đó lại nhanh chóng nhảy xuống sông, Đại Đao cũng theo sát phía sau anh, chẳng qua, anh ta phải cởi nhiêu hơn giám sát Lương, ngay cả áo len cũng cởi nốt, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại mỗi cái quần cộc.

Người của sở đầu tư trợn tròn mắt há hốc mồm. Ở trước mặt đồng chí nữa mà anh ta lại dám cởi nhiều như thế, nếu anh ta không phải người Hương Giang thì chắc chắn đã bị bắt vì tội lưu manh rồi. Những vệ sĩ khác đều co rúm người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một cơn gió lạnh thổi tới khiến bọn họ không kiêm chế được mà rùng mình. Các vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau: "Bà chủ, bọn họ..."
Bình Luận (0)
Comment