Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1164 - Chương 1164: Sao Anh Ta Không Tới

Chương 1164: Sao Anh Ta Không Tới Chương 1164: Sao Anh Ta Không TớiChương 1164: Sao Anh Ta Không Tới

Tô Niệm Tinh vẫn đang đọc sách về bát tự, cô cần có bát tự của Lượng Lượng thì mới có thể bói về phong thủy của con sông kia được.

Một nhóm người đi tới bệnh viện.

Lúc bọn họ tới lại có hơi không đúng lúc, tối hôm qua cậu bé lên cơn sốt cao, bác sĩ vừa mới truyền nước cho cậu bé xong, lúc này vẫn còn đang ngủ. Trời thì lạnh như thế, thời gian cậu bé ngâm trong nước lạnh còn lâu hơn giám sát Lương nhiều, lại cộng thêm độ tuổi còn nhỏ, sức đề kháng thấp cho nên phát sốt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều đáng để may mắn ở đây là dân cảnh của đồn cảnh sát Triều Dương đã làm hết chức trách của một cảnh sát, trải qua nhiều phen điều tra tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cha mẹ của đứa bé. Cô ta là người Thiên Tân, ngồi xe lửa rất nhanh đã tới nơi.

Dân cảnh giới thiệu với cô ta vê thân phận của Tô Niệm Tinh.

Biết được Lượng Lượng được cô cứu, mẹ của Lượng Lượng - Châu Tiểu Anh nắm lấy tay cô, thậm chí còn định quỳ xuống: "Cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô thì Lượng Lượng đã chết rồi."

Châu Tiểu Anh trông tiều tụy lắm, môi khô bong tróc, từ đó có thể thấy được việc con trai đi lạc đã đả kích cô ta đến mức nào.

Tô Niệm Tinh khuyên cô ta chú ý giữ gìn sức khỏe: "Lượng Lượng còn cần cô chăm sóc nữa, thằng bé vẫn còn nhỏ, nếu như cô gục thì nó biết phải làm sao đây?"

Châu Tiểu Anh vừa khóc vừa lau nước mắt.

Tô Niệm Tinh nhân cơ hội này hỏi: "Thế chồng cô đâu? Sao anh ta không tới?"

Câu này dường như đã chọc đúng tim của Châu Tiểu Anh, hai tay cô ta ôm mặt, nước mắt chảy như mưa: "Năm ngoái anh ấy đã qua đời rồi, chính vì chúng tôi mẹ góa con côi, chú ba vì căn nhà với mười mẫu ruộng mà chồng tôi để lại nên mới khốn nạn như thế, đem bán Lượng Lượng đi."

Thật ra nông thôn cũng không phải nơi có dân phong thuần phác gì, kẻ cùng hung cực ác cũng không ít, đặc biệt là nữ giới không thể thừa kế nhà cửa và ruộng đất, chú ba của Lượng Lượng bán cậu bé đi là để có thể đuổi Châu Tiểu Anh ra ngoài, độc chiếm căn nhà và ruộng tốt mà anh trai mình để lại, đúng là cái thứ lòng lang dạ sói mà.

"Anh ta buôn bán người, đồn công an nhất định sẽ bắt anh ta, anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu." Tô Niệm Tinh chọn lời dễ nghe để an ủi cô ta.

Châu Tiểu Anh lau nước mắt: "Đúng, cảnh sát cũng nói như vậy."

Tô Niệm Tinh đúng lúc hỏi cô ta về sinh thần bát tự của Lượng Lượng, Châu Tiểu Anh không hề nghĩ ngợi gì nhiều mà nói lại rõ ràng cho cô nghe.

Tô Niệm Tinh lại hỏi về tình hình của Lượng Lượng nhưng không có gì đặc biệt hết.

Đứa bé này thật sự rất bình thường. Nếu như nói có chỗ nào đặc biệt thì đó chính là bát tự của cậu bé rất nhẹ, ngũ hành thiếu thủy, nếu như dựa theo bát tự mệnh lý thì chắc hẳn cậu bé có số chết yểu. Nguyên thân cũng có tướng đoản mệnh.

Trước đây sư phụ cô đã từng bói cho cô, cô chắc hẳn không sống quá hai mươi tuổi, nhưng mệnh có thể thay đổi cho nên sau khi đổi mệnh có thể gặp dữ hóa lành.

Thăm bệnh xong, một nhóm người Tô Niệm Tinh trở vê khách sạn. "Thế nào rồi? Có bói ra được không?" Giám sát Lương không nhịn được mà có hơi lo lắng.

Tô Niệm Tinh nở nụ cười với anh: "Có khả năng là trước đây em suýt chút nữa thì chết đuối cho nên giữa hai chúng em mới có cảm ứng tâm linh chăng?

Giám sát Lương nghi ngờ: "Em suýt thì chết đuối á? Chuyện từ khi nào vậy?"

"Hồi em vượt biên đến Hương Giang là bơi qua sông đến đây, khi ấy suýt chút nữa thì chết đuối." Tô Niệm Tinh không muốn nhắc đến chuyện quá khứ: "Cũng may mà em gặp dữ hóa lành, có thể sống sót."

Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang cốc cốc, Đại Đao đi ra mở cửa.

Dân cảnh Triều Dương thông qua một ngày một đêm điều tra và phong tỏa con đường, cuối cùng cũng bắt được tên lừa đảo ở Tam Lý Đồn, bởi vì Lượng Lượng vẫn còn đang ốm, tạm thời không có cách nào nhận diện cho nên bọn họ kêu đám người Tô Niệm Tinh đến đồn cảnh sát giúp nhận diện.

Một nhóm người Tô Niệm Tinh đi đến đồn cảnh sát Triều Dương.

Cách một tấm kính, họ phải chọn ra nghỉ phạm từ trong sáu người xếp dàn hàng.

Tô Niệm Tinh đã không thể nhận ra được rồi nên giám sát Lương giúp xác nhận người thứ ba chính là tên lừa đảo.

Nhận diện người xong, dân cảnh định tiễn bọn họ ra ngoài nhưng đột nhiên Tô Niệm Tinh nhớ ra lúc mình xem bói cho Lượng Lượng có nhìn thấy khẩu âm quen thuộc của tên lừa đảo kia: "Nếu anh ta đã là tên lừa đảo vậy không có khả năng chỉ lừa bán mỗi một mình Lượng Lượng, liệu tôi có thể xem bói cho anh ta không, xem anh ta còn lừa bán những đứa trẻ nào nữa?"
Bình Luận (0)
Comment