Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1166 - Chương 1166: Vẫn Cần Có Văn Tự Giấy Trắng Mực Đen

Chương 1166: Vẫn Cần Có Văn Tự Giấy Trắng Mực Đen Chương 1166: Vẫn Cần Có Văn Tự Giấy Trắng Mực ĐenChương 1166: Vẫn Cần Có Văn Tự Giấy Trắng Mực Đen

Tô Niệm Tinh không muốn để nghĩ đến anh ta nữa mà đứng bật dậy, đi vào phòng camera, cửa phòng vừa vặn bị đẩy ra từ bên trong, vẻ mặt của mấy dân cảnh kia khá phức tạp.

Cô cũng không quan tâm hành động của mình kinh thế hãi thế tục đến mức nào mà nói nhanh: "Tôi đã bói ra được rồi."...

Ngay khi dân cảnh Triều Dương biết được đối phương đã bắt cóc ít nhất hơn ba mươi đứa trẻ mà gân như người nào cũng như bị sét đánh, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn hội nghị toàn quốc, dân cảnh ở các khu vực đều đang tăng cường tuần tra, vậy mà vẫn còn xuất hiện một vụ án lớn như vậy, mấy tên lừa đảo này đúng là khoa trương thật.

Mới đầu người nào cũng muốn lập công, nhưng sau khi nghe được câu này, bọn họ lại bắt đầu chửi mẹ nó.

Tiếp theo cũng không còn việc gì của Tô Niệm Tinh nữa, các dân cảnh mang theo súng lên kế hoạch đi bắt người.

Phải biết rằng tên lừa đảo này đã bị bắt rồi, lỡ như hai tên lừa đảo kia nghe được phong thanh mà chạy mất thì phải làm sao.

Bọn họ vội vội vàng vàng đi bắt người, còn Tô Niệm Tinh thì dẫn đám người giám sát Lương về thẳng khách sạn.

Người của sở đầu tư đã ở nơi này đợi rất lâu rồi, trông thấy bọn họ trở về bèn vội vàng đi lên đón: "Bây giờ các cô có thời gian không, lãnh đạo của chúng tôi muốn mở cuộc họp tiếp tục thảo luận."

"Đồng ý rồi hả?" Tô Niệm Tinh nhướng mày.

"Đúng, nhưng vẫn cần có văn tự giấy trắng mực đen." Trương An Khang gật đầu với cô.

Tô Niệm Tinh gật đầu, đây là chuyện hiển nhiên rồi, không ký hợp đồng thì đồng ý cái nỗi gì.

Vì thế một nhóm người lại đi đến tòa nhà văn phòng của chính phủ thành phố, có vài phương diện chỉ tiết vẫn cần thảo luận thêm.

Đầu tiên là mở cuộc họp chung với các lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đẹp, ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc và lãnh đạo chính phủ thành phố cũng sẽ họp cùng.

Trước tiên là xác nhận diện tích đất, sau đó là xác nhận các loại thiết bị, nhà kho, tiền lương của nhân viên, quyền sở hữu đất của nhà ở phúc lợi trong nhà xưởng.

Những phương diện khác đều không có vấn đề gì cả, nhưng Tô Niệm Tinh vẫn nhấn mạnh khoản nhân công: Không thể khai trừ khoản nhân viên này thì tôi không thể ký như vậy được. Nếu thật sự có kẻ giở trò gian trá mà tôi lại không thể khai trừ được họ vậy tôi đi làm từ thiện luôn cho nó nhanh.

Chúng ta dựa theo số lượng nhân công hiện có để quyết định đi. Xưởng sản xuất xe đạp có 1213 người, tôi có thể đảm bảo đuổi một người thì sẽ tuyển thêm một người, hơn nữa sẽ ưu tiên cho công nhân ở nội địa."

Mấy vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau rồi đi sang phòng họp bên cạnh thảo luận, cuối cùng họ đồng ý với yêu cầu của cô, nhưng họ vẫn đề nghị: "Nếu cô khai trừ nhân viên lâu năm thì nhất định phải tính cả tuổi công tác trước đó của họ vào."

Tô Niệm Tinh sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề, cứ dựa theo tuổi nghề hiện nay của các ông làm tiêu chuẩn đi."

Phía bên xưởng sản xuất xe đạp đã chốt hạ xong, bên xưởng phích nước cũng như thế.

Sau khi bàn xong toàn bộ vấn đề chỉ tiết cũng đã đến chín giờ tối, một nhóm người Tô Niệm Tinh đi về khách sạn trước. Ngày mai còn phải đến xưởng bàn giao, sau khi không có sơ suất gì mới ký tên rồi đi quy trình.

Trước đó chỉ ăn có ít cơm hộp, vị lại chẳng ra làm sao nên Tô Niệm Tinh không ăn được mấy miếng, bây giờ bụng đã đói cồn cào rồi.

Cô dẫn mọi người đi ăn lẩu thịt cừu.

Mấy miếng thịt cừu được thái rất mỏng xếp vào trong cái nồi tỏa khói nghi ngút lập tức cuộn vào, gắp lên chấm vào nước chấm tự chế đúng là vừa tươi vừa vừa miệng.

"Ừm, vẫn là thịt cừu ở bên Bắc Kinh ngon hơn." Giám sát Lương không nhịn được mà khen ngợi.

Đông chí, người Hương Giang cũng có thói quen ăn thịt cừu nhưng quán thịt cừu ở Hương Giang lại không nhiều.

Đặc biệt là vận chuyển thịt cừu đến Hương Giang còn không được tươi cho lắm, còn lâu mới ngon được bằng ở nội địa.

"Có khả năng thịt ở quán này là thịt cừu Mông Cổ, Bắc Kinh cách Nội Mông Cổ khá gần." Tô Niệm Tinh đoán mò.

Giám sát Lương nhìn bát nước chấm của cô: "Cái màu xanh lục kia là gì thế? Trông em ăn có vẻ ngon lắm."

"Bông hẹ đấy." Tô Niệm Tinh đưa nguyên liệu cho anh: "Anh thử đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên giám sát Lương nghe nói bông hẹ cũng có thể làm thành nước chấm được.

Anh gắp một miếng thịt cừu nóng, chấm một ít rồi bỏ vào miệng, vị đúng là có tươi có cay, vừa thơm vừa sảng khoái, lại có cả vị cay của ớt nữa: "Vị độc đáo thật đấy, kết hợp với thịt cừu đúng là số một!"
Bình Luận (0)
Comment